1 Tống Uyển Yểu sinh ra trong một gia đình giàu có mỹ mãn, từ năm hai mươi hai tuổi đến nay vẫn luôn thuận buồm xuôi gió. Cô luôn luôn cảm thấy mình rất hạnh phúc, tuy rằng điều kiện vật chất tốt tột đỉnh nhưng cô luôn tự giác đối với chuyện ăn mặc, ở và đi lại chưa bao giờ phàn nàn, như trong sách không phải nói người cảm thấy thỏa mãn thường có hạnh phúc hơn.
2 Thư tình ư?Tống Uyển Yểu nhíu mày nhớ lại một chút, đột nhiên bừng tỉnh : "Uhm, tôi nhớ ra rồi. "Mắt người đàn ông sáng ngời, chờ mong cô nói thêm vài câu nhưng đợi nửa ngày cũng không nghe them được câu nào lập tức trở mặt với giọng điệu đông cứng: "Còn sau đó?""Huh?" Tống Uyển Yểu cảm thấy khó hiểu, "Cái gì sau đó?"Người đó trừng mắt nhìn cô thật lâu, lâu đến nỗi biểu tình trên mặt của cô đều banh không được, mới mở miệng: "Bức thư tình năm đó đã làm cho tôi bị cười nhạo thật lâu, chuyện này cô phải bồi thường tôi thật tốt mới được.
3 Xe chạy đến khu xóm nhỏ, Tống Uyển Yểu vẫn chưa lấy lại tinh thần. Cuộc đời này đây là lần đầu tiên cô bị người khác giáp mặt thổ lộ, hơn nữa thái độ của người thổ lộ còn mãnh liệt như vậy, giống như cô đã làm chuyện gì thương thiên hại lí cỡ nào, tất cả chuyện này đều vượt qua sự hiểu biết của cô làm cô hơi bị ngây ngẩn như mộng.
4 “Em đã từng có chuyện tình cảm với ai chưa vậy?”Dừng trước đèn đỏ, mặt bị che khuất, Hàn Vệ Vũ đột nhiên mở miệng hỏi, “Nói cách khác là em từng thích qua người nào đó chưa?”Tống Uyển Yểu thành thành thật thật lắc đầu: “Không có.
5 Hàn Vệ Vũ xoay thân thể Tống Uyển Yểu lại đối diện với mình, anh áp sát vào làm cho Tống Uyển Yểu nghĩ anh muốn hôn cô, lưng của cô tựa vào cửa kính xe, trong lúc tiến thoái lưỡng nan cô cảm thấy hoảng sợ không biết nên làm sao cho phải.
6 Vừa thấy ba đứa nhỏ cùng nhau trở về, Bạch Trà đã rất vui mừng, hỏi thăm tình hình công việc, vừa thấy cánh tay Tống Uyển Yểu băng trắng thì vô cùng hoảng sợ, Tống Uyển Yểu vội vàng giải thích vì không cẩn thận nên ngã ở bồn tắm lớn, mẹ cô vừa nghe nói không nghiêm trọng thì chỉ dặn vài câu.
7 Tiểu Nguyên lái xe đưa Tống Uyển Yểu về nhà tắm rửa lấy quần áo, lúc trở lại bệnh viện thì Hàn Vệ Vũ vẫn chưa tỉnh lại. Cô bị một đám người cung kính đưa đến phòng bệnh VIP, điều kiện của phòng bệnh rất tốt, còn có một phòng tắm rất lớn.
8 Hàn Vệ Vũ ngẩng đầu lên nhìn về phía tay vịn cầu thang, nơi đó không có một bóng người. Anh bướng bỉnh nói: “Cô ấy là cháu gái của ai, cháu ngoại của ai thì có liên quan gì đến anh? Anh phải theo đuổi cô ấy!”Mấy nam sinh xung quanh đều nhìn anh, trong ánh mắt có chút thương hại, giống như đang nhìn một đứa ngốc.
9 Hàn Vệ Vũ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, đêm đã vào sâu, ngọn đèn ngoài cửa sổ hắt vào, anh ngoái đầu lại nhìn thì thấy chiếc điện thoại bên cạnh cửa sổ vừa lóe sáng đủ màu sắc, vừa có tiếng nhạc: “The only heart I own, for you and you only,that 's all,that 's all…” (Anh chỉ có một trái tim, dành tặng cho em, tặng cho em, đó là tất cả, tất cả.
10 Đợi đến khi Hàn Vệ Vũ được đẩy trở về phòng lại, Tống Uyển Yểu nhìn anh từ từ nhắm hai mắt nằm ở đó, sắc mặt vốn đã tĩnh dưỡng tốt lên một chút nay lại trở nên tiều tụy.
11 “Em biết không?” Hàn Vệ Vũ nhìn thẳng vào ánh mắt của Tống Uyển Yểu, “Anh thấy em có biết cũng không dám nói, em sợ!”Tống Uyển Yểu giống như một con mèo đang xù lông nói: “Tôi sợ cái gì?”“Em biết mình sợ cái gì không, em sợ mình sẽ yêu thương anh!” Hàn Vệ Vũ hung hăng thở hổn hển nói, rồi giọng điệu lại diụ dàng trở lại: “Em đã là một người lớn, làm sao lại giống như một đứa trẻ như vậy chứ, em có biết là đối với anh thì đó chính là yếu đuối không.
12 Lúc Tống Uyển Yểu tỉnh lại, ánh mắt đối diện với bầu trời không ngoài cửa sổ, ánh nắng bên ngoài ảm đạm, đầu óc cô quay vài vòng mới nhớ ra mình bị hai chiếc xe màu đen ép vào, sau đó cửa kính chiếc xe minicooper đáng thương của cô bị đập vỡ, cô bị người khác kéo ra ngoài, sau đó thì…Sau đó thì sao?Trí nhớ của cô bị chặt đứt, cảm thấy vô cùng khó chịu.
13 Tiến vào trước nhà trọ, Tống Uyển Yểu lải nhải dặn dò Hàn Vệ Vũ: “Anh đừng nói lung tung đấy, nếu ba tôi và anh rể của tôi có hỏi đến thì cứ để tôi nói, hiểu chưa?”Hàn Vệ Vũ không hề để ý: “Được rồi, em muốn nói thì cứ nói cho rõ ràng.
14 Ngồi trên xe của Đinh Tiểu hải, Tống Uyển Yểu vô cùng thắc mắc, vì sao dường như cô luôn thua thiệt Hàn Vệ Vũ. Cô không yêu anh, là thua thiệt, cô không tín nhiệm anh, lại là thua thiệt.
15 Sắc mặt Hàn Vệ Vũ cực kì lạnh lẽo, anh đang đợi câu trả lời của cô, cô biết anh rất căng thẳng, căng thẳng đến mức dù có dùng chiếc mặt nạ cứng rắn kia cũng không thể che giấu được.
16 “Người đàn ông này nha, cần phải dạy dỗ lại mới được. ”Khi Tống Nhược Yểu nói những lời này thì Tống Uyển Yểu đã lái chiếc xe Bentley Continental quen thuộc đi tới bác sĩ kiểm tra định kỳ.
17 Lão Hoài Dương ban đầu là một cửa hàng nhỏ sau được sửa chữa thành một tiệm cơm, chen chúc ở trong thành phố, trái phải đều là những cửa hang sách cũ, nếu không nhìn kỹ thì rất dễ bị bỏ qua.
18 Kết quả của việc sáng sớm làm việc không chính đáng ở trên giường chính là sắp đi làm muộn. Hàn Vệ Vũ một đường lái xe đua chạy như điên mới kịp đưa Tống Uyển Yểu tới sân bay đúng giờ.
19 Vận mệnh đem hai chúng tôi từ những người không liên quan với nhau trở thành sợi len đan vào nhau, anh thực sự đã yêu tôi. Tương Tương là một cô gái xinh đẹp, lông mi cong cong, mắt phượng dài nhỏ, gương mặt tròn trịa, như hình tượng một người đẹp cổ điển.
20 Lúc nhìn thấy Sầm Tiểu, trong lòng Tống Uyển Yểu có hơi giật mìnhChị của cô cũng mang thai, ngoại trừ cái bụng có chút lồi lên, trên người trên mặt cũng không nhìn ra có gì thay đổi.