1401 - Ngươi tưởng nhớ ta? Đường Phong cười hắc hắc nhìn hắn. Lão Tư Đồ lộ ra vẻ xấu hổ, vôi vã gật đầu nói: - Có một chút, dù sao ngươi cũng là người duy nhất có ân với ta, tuy rằng Tư Đồ ta chỉ là một đám linh hồn nhưng cũng là người tri ân báo đáp.
1402 Đường Phong đi vào gây ra tiếng động quấy nhiễu Lại tỷ, trợn tròn mắt nhìn, nhất thời thần sắc của Bạch Tiểu Lại mất tự nhiên. - Lại tỷ đang làm cái gì? Đường Phong hỏi.
1403 Nếu như có thể luyện chế được số lượng lớn thứ này thì thực lực của gia tộc sẽ đề thăng không chỉ là nửa hay một điểm. Linh khí bên trong gian phòng tản ra bốn phía rồi lại bị Phong Thần Khế che giấu đi ba động để người ngoài không thể phát hiện.
1404 - Hơn nữa cái gì? Chu Tiểu Điệp cắn nhẹ môi, chầm chậm ngước nhìn gương mặt của Đường Phong, toàn thân toát ra bộ dáng vô cùng khiêu khích. Đường Phong đưa một ngón tay chỉ ra ngoài, nhẹ giọng nói: - Nàng nghĩ rằng ta làm gì ở chỗ này, mấy người Lại tỷ không biết hay sao? Khuôn mặt Chu Tiểu Điệp liền đỏ lên, tay chân luống cuống ngồi xuống, trong lòng có chút kích thích nhìn ra ngoài, vẻ mặt hoang mang và xấu hổ.
1405 Thực lực của đám người Đoạn gia như thế nào, tất cả mọi người đều đã rõ ràng. Tuy rằng trăm năm trước Đoạn gia là một trong bốn thế lực lớn nhưng hiện giờ gia cảnh sa sút, người mạnh nhất của Đoạn gia cũng mới chỉ tới Thiên Giai đỉnh phong, tuy rằng Thiên Giai đỉnh phong có thể ngự không phi hành nhưng tuyệt đối không thể làm tới trình độ dễ dàng như vậy, càng không nói tới một đám phụ nữ và trẻ em của Đoạn gia chẳng bao giờ tu luyện qua.
1406 Được, có lời này của A Phong đệ đệ, tỷ tỷ an tâm. Cổ U Nguyệt tiếp tục nói: - Chiến gia đã trải qua ngàn năm, nội tình của bọn chúng hùng hậu hơn Cổ gia rất nhiều, tuy rằng Tư Đồ thế gia bị Đoạn tiền bối giận dữ thanh trừ như chặt đứt một cánh tay của Chiến gia nhưng chúng ta tuyệt đối không thể phớt lờ, theo ta được biết, chỉ riêng những cao thủ Linh Giai thượng phẩm điều tra được của Chiến gia có tới hai mươi lăm người, còn không biết có ẩn giấu bao nhiêu người! Số lượng như vậy dù là Cổ gia ta hay Trảm Hồn Tông cũng không thể đánh đồng.
1407 - Hai vị nhìn, mười cái linh mạch ta đã phân đều ra, mỗi một bộ bản đồ có ba cái, cái linh mạch cuối cùng sẽ là điểm tiếp giáp của cả ba bản đồ. Không bằng như thế này, dù sao đi nữa các người cũng không ai thuyết phục được ai, trước hết chúng ta cứ chém giết hết phía bên ngoài, ai đoạt được ba linh mạch trước thì có tư cách hạ thủ cái linh mạch cuối cùng.
1408 Hơu nữa đoàn người của hắn có rất nhiều mỹ nữ, nhìn qua rất vui tai vui mắt, còn có một phong tư đặc biệt, quả nhiên là đẹp không sao tả xiết. Mục đích chuyển đi này của đám người Đường Phong chính là một Man Sơn bên ngoài ngàn dặm.
1409 Đường Phong cười ha hả: - Không biết, có lẽ sẽ ở vài ngày đi. - Khách quan, nếu ngươi không có chuyện gì thì ở một đêm liền đi đi? - A? Khách sạn của các ngươi mở ra để buôn bán, lẽ nào còn cản đường khách nhân bên ngoài? Như vậy có chút không giống làm ăn buôn bán nha.
1410 Tiếu thúc nói: - Linh Giai thượng phẩm thì sao, lão Đoạn ngươi nhiều năm không cùng hành động với Phong thiếu, lẽ nào quên mất bản lĩnh của Phong thiếu rồi sao? Đoạn Thất Xích biến sắc, lúc này hắn mới nhớ thực lực của Đường Phong tuyệt đối không thể dùng cảnh giới của hắn để so sánh.
1411 Thân hình nam tử kia không tính là cường tráng, còn có chút gầy gò, sắc mặt càng vàng như nến, hơn nữa mặc dù hắn có cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm nhưng hiện giờ dĩ nhiên đổ mồ hôi trên trán, rõ ràng là do miệt mài quá độ, nếu không cũng không có khả năng suy yếu như vậy.
1412 Tâm phúc kia nhanh nhảu nói: - Đại thiếu gia, có nên mang theo một ít cao thủ của gia tộc tới không? Tiểu nhân nhìn không ra thực lực của bọn họ, xem ra có chút không tốt lắm.
1413 Đường Phong nghiêm mặt ngồi ở bên trong phòng, Chung Lộ đứng ở phía sau hắn, đôi tay ngọc nhẹ nhàng xoa bóp vai của Đường Phong, bộ dáng thị nữ rất chăm chỉ.
1414 Huống chi cho dù là người của Cổ gia và Trảm Hồn Tông tới đây, chỉ cần không có cao thủ Linh Giai thượng phẩm thì vẫn phải nhìn sắc mặt Hồ gia mà hành sự.
1415 Huống chi tên Tôn quản sự mấy năm nay hoang dâm vô độ cùng hai vị thiếu gia của hắn, trầm mê vào trong rượu say thịt ngon, thực lực không tiến mà lùi cho nên vừa đối mặt đã bị Đường Phong đánh không còn sức chống trả.
1416 Nhìn thấy nhiều mỹ ngọc kiều hoa như vậy, hai tên Hồ Thiên Hồ Hải tỏa ánh sáng trong mắt, nhất thời quên luôn hoàn cảnh nguy hiểm của chính mình, hai ánh mắt đảo quanh người đám nữ hài, nhìn chỗ này rồi lại nhìn chỗ kia, thấy thế nào cũng không phiền chán, càng xem càng cảm thấy hưng phấn, hơi thở ồ ồ, trong ánh mắt tràn đầy hỏa dục.
1417 Đối với đám người Đường Phong không biết từ đâu tới, trong Hồ Thiên vô cùng sợ hãi. Thế nhưng hiện giờ tất cả những người bên trong khách sạn bình dân đều là dân của thành Cát Tường, Hồ Thiên tác oai tác quái tại đây đã lâu, bình thường khi hắn khi dễ bọn họ thì ngay cả một cái rắm bọn họ cũng không dám phóng cho nên Hồ Thiên sao để bọn họ ở trong mắt? Lúc này mới nói ra lời dọa nạt như vậy.
1418 - Ngươi gọi ta là ma thì ta chính là ma! Đường Phong thản nhiên đáp. Sắc mặt Hồ Kỳ Tùng biến hóa không ngừng, chuyện tình của Đường Phong hắn đã nghe qua, trận chiến đại hội đồ ma, ba vị cao thủ Linh Giai thượng phẩm liên thủ giáp công một mình hắn vẫn bị hắn chém giết một vị cao thủ của Tư Đồ thế gia.
1419 Trường tiên run lên liền cuốn lấy Hồ Hải nâng lên, sau đó tay vung ném Hồ Hải lên cao rồi ngã mạnh xuống mặt đất. - Dừng tay! Hồ Kỳ Tùng rống giận, râu tóc không gió tự bay phất phơ, uy áp của Linh Giai trung phẩm mạnh mẽ ập tới Chung Lộ.
1420 Rất nhiều người của Chiến gia có thói quen sử dụng đao, đao thế rất nặng, người sử dụng đao phải ôm một loại tâm tình và khí thế vô địch thì mới có thể đi tiếp trên con đường dùng đao, một khi lùi bước thì trong lòng sẽ lưu lại bóng ma không thể nào xóa nhòa.