41 Đột nhiên có một tiếng rú vang trời động đất vọng tới, dưới ánh trăng đã có mười mấy cái bóng người xuất hiện ở chỗ cách trận đấu chừng mấy chục trượng, người đi đầu nhanh vô cùng, chỉ thoáng cái đã tới gần liền.
42 Kính Nghiêu đột nhiên ngẩng mặt lên trời cười ha hả một hơi, cười xong mới nhìn thẳng vào mặt Kiện Tài và Công Vỹ. Kiện Tài cười nhạt nói :- Có phải Thư huynh ra lệnh cho chúng đệ đấy không?Kính Nghiêu lạnh lùng nói tiếp :- Giang huynh muốn nói như vậy, đệ không biết nên biện bạch ra sao cho phải!Kiện Tài lại nói tiếp :- Thư huynh nên rõ anh em đệ đây không phải là thuộc hạ của huynh đâu nhé!Kính Nghiêu cười nhạt đáp :- Có bao giờ đệ nói Giang huynh với Nhạc huynh là thuộc hạ của đệ đâu, sao Giang huynh dã tâm đến thế?Nói xong, y cười ha hả rồi giơ tay ra hiệu cho Bát kiệt đứng ở phía sau mà quát bảo :- Bao vây lấy võ trường, nếu không có lệnh của ta cấm không cho một người nào ra khỏi nơi đây.
43 Người của ba môn phái đi khỏi, Âu Dương Siêu mới cung kính chào Kính Nghiêu và cảm ơn y đã ra tay giúp đỡ như vậy. Kinh Nghiêu vừa đáp lễ vừa mỉm cười nói :- Hiền điệt không nên khách khứa như thế, mau ra xem vết thương của đại ca biểu muội đi.
44 Lúc ấy trống đã điểm canh tư, Âu Dương Siêu với năm thiếu nữ nhìn theo Hắc Bạch song đồng, Bát kiệt và Bang chủ của Cái bang đã mất dạng rồi Âu Dương Siêu mới lẩm bẩm tự nói :- Vị Thư tiền bối này không hổ thẹn là Bang chủ của một bang phái phong phàm khí độ của ông ta thật đáng kính, đáng mến.
45 Đột nhiên có tiếng vó ngựa nhộn nhịp ở đằng xa vọng tới, sáu người liền quay mặt về phía đó. Thấy phía đó có ba người đang phóng ngựa tới chỉ thoáng cái đã tới chỗ cách bọn Âu Dương Siêu chừng vai chục trượng.
46 Miêu Lãnh tam long đi xa rồi, Quyên Quyên bỗng dậm chân xuống đất một cái hậm hực nói :- Nhất Thống giáo là giáo phái quỷ quái gì thực tôi không hiểu gì hết.
47 Thiên Sơn ở về phía Tây bắc huyện Phụng Thành tỉnh Liêu Ninh miền Đông bắc, và còn một tên nữa là Ma Thiên lĩnh. Trong hang động có tên là Nghinh Băng nhai.
48 Mặt trời đã lặn xuống sau đỉnh núi. Âu Dương Siêu vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm nghị đứng nhìn Tuệ Quả đạt sư, hai con mắt sáng như hai ngôi sao trông rất oai vệ.
49 Đột nhiên có tiếng quát lớn :- Mau ngừng tay!. . . Tiếng quát đinh tai ở xa vọng tới, tuy năm nàng chưa biết người đó là ai, nhưng cũng vội ngừng tay, lui ngay về phía sau tức thì.
50 Âu Dương Siêu chia tay bọn Băng Dung năm người rồi vội vàng đi luôn. Chàng đi tới đâu liền để ý dò la tới đó. Hễ gặp người nào khả nghi là chàng theo dõi ngay, và điều tra căn cứ theo hành động và lời nói xem có liên can gì đến những vụ án kia không?Nhưng chàng đi điều tra như vậy bảy tám ngày liền rút cuộc chỉ mất công toi mà không có một chút kết quả nào.
51 Bỗng Xích Sát Truy Hồn Mao Lượng lớn tiếng cười “khé khé” rất quái dị và nghe như quỷ khóc, cú kêu vậy, khiến ai nghe thấy cũng sờn lòng rợn tóc gáy. Y vừa dứt tiếng cười, đã trợn trừng mắt lên quát bảo thư sinh tiếp :- Tiểu quỷ! Có giỏi thì tiếp thử lão phu một chưởng nữa xem.
52 Công Vỹ tuy là tôn sư Chưởng môn của một môn phái, võ học công lực của y rất cao siêu, kiếm thuật lại càng lợi hại hơn, nhưng trong mắt Âu Dương Siêu thì y chịu không nổi một cái đánh của chàng.
53 Tuy Âu Dương Siêu dùng một thế “Xuân Phong Hóa Vũ” mạnh vô cùng gạt tất cả các môn khí giới và đẩy bọn cao thủ ấy loạng choạng lui về phía sau, tên nào tên ấy hoảng sợ vô cùng nhưng chúng nghĩ lại nhiệm vụ của chuyến xuống núi này chúng lại hăng hái quát lớn tiếng múa khí giới xông lại tấn công tiếp.
54 Âu Dương Siêu nghiến răng mím môi chịu đựng rồi bỗng hít hơi lấy sức, vận công phong bế hai vết thương đó để cho máu khỏi chảy ra nữa. . . Hơn hai mươi môn khí giới của các tay cảo thủ và bảy Chưởng môn nhân đều nhằm người chàng tấn công tới.
55 Đêm khuya, trời quang mây tạnh, trên cánh đồng yên lặng như tờ, không khí của nơi đó rất rùng rợn. . . Âu Dương Siêu tay cầm cờ đứng yên như một khoảng núi, đôi ngươi tia ra hai luồng ánh sáng lạnh lùng khiến ai trông thấy cũng phải kinh hoàng, không dám nhìn thẳng vào mặt chàng.
56 Bọn người của bảy đại môn phái đi mất dạng rồi, Âu Dương Siêu liền thâu lá cờ Truy Hồn lại, liếc nhìn bọn Âm Dương song phán tám người một lượt rồi chắp tay vái chào, nói :- Được các vị ra tay trợ giúp, Âu Dương Siêu tôi rất cám ơn.
57 Lúc ấy canh năm đã qua, trời đã sáng tỏ dần. Tuy trời đã sáng, nhưng trong trận “Hoa Thụ Mê Tiên” vẫn mơ mơ màng màng như lúc trời chưa sáng vậy. Âu Dương Siêu không ngờ Hoa trận này lại có oai lực và thần diệu đến thế! Trong lòng chàng vừa rầu rĩ vừa tức giận.
58 Tuy Giang Mẫn tức giận đến nghiến răng mím môi, nhưng trái lại Âu Dương Siêu vẫn cứ bình tĩnh như thường. Chàng làm như không nghe thấy lời nói của thiếu nữ áo trắng vậy, nên không tỏ vẻ tức giận chút nào.
59 Lúc Giao Cơ nói chuyện vẻ mặt rất phấn khởi nhưng rất tự nhiên chứ không có vẻ gì là kiêu căng và nói khoác hết. Âu Dương Siêu với Giang Mẫn nghe Giao Cơ kể xong, tuy trong lòng không vui nhưng vì thấy người môn đồ nào cũng vậy, bao giờ cũng coi sư phụ của mình là giỏi nhất thiên hạ, chứ không bao giờ lại chịu bảo sư phụ là hèn kém hết.
60 Tuy Giao Cơ không biết sư phụ của Âu Dương Siêu - Võ lâm Tam tuyệt là ai, nhưng nghe ông già điếc nói ba vị ấy là bạn thân của lão chủ nhân nàng liền tươi cười mừng rỡ nói với bà câm rằng :- Bà câm, Âu Dương công tử đã là đệ tử của bạn sư phụ tôi, thì tất nhiên không phải là người gian ác, bây giờ đã quá Ngọ, bà mau nói với ông già điếc hay, mời công tử với chị Giang vào trong nhà nghỉ ngơi, ăn cơm xong, thủng thẳng nói chuyện sau.