41 “Thả lỏng nào. ” Mạc Dực dỗ dành, ngữ khí vỗ về.
Người trong lòng vẫn cứng ngắc như thế, không biết do sợ hãi hay vẫn là cố ý cãi lời hắn.
Sau khi cơn nóng bốc lên đầu, Mạc Dực quan sát gương mặt thanh tú tái nhợt của Trương Quý, bỗng nhiên không rõ vì sao toàn bộ cáu bực đều tắt ngúm hết.
42 Được bọc trong tấm chăn mỏng, nằm trong cánh tay Mộ Dung Duy đi đến một chiếc giường khác, Trương Quý cảm thấy chính mình chẳng khác nào một con rối vô tri vô giác.
43 Sớm tinh mơ khi tiếng chim hót đầu tiên truyền đến tai, Mộ Dung Duy đã tỉnh.
Cũng không nên nói là tỉnh, vì hắn gần như mất ngủ nguyên đêm, nằm trên ghế sô pha trằn trọc suy nghĩ, bức bối khó chịu ở trong lòng, thành thử tuy là nằm nhưng cảm thấy mệt mỏi lắm.
44 Sau khi xong việc, Mộ Dung Duy hối hận vô cùng.
Ngoại trừ hối hận, càng khiến cho hắn khó chịu chính là cảm giác uất nghẹn.
Có cỗ khí chặn ứ ở ngực, sượng mặt không biết trốn vào đâu.
45 Về tới biệt thự, Mạc Dực gọi điện lại hỏi Mộ Dung Duy “Tìm được chưa?”
Mộ Dung Duy nói “Được rồi, cậu ấy ngủ trong thư viện. ” Lúc này mới nhớ ra “Cậu đi đâu vậy? Sao gọi điện không bắt máy?”
Mạc Dực trả lời “Có chút việc.
46 Giấy gói quà được mang đến, Mộ Dung Duy đưa mắt một cái đã nhìn trúng màu xanh da trời.
Màu này làm hắn nghĩ ngay tới Trương Quý A Quý, chính xác mà nói, là ánh mắt trong veo của A Quý.
47 Một lát sau, Mộ Dung Duy mới rời phòng đi xuống lầu.
Vừa đến cầu thang đã nghe thấy tiếng người trò chuyện ở phòng khách truyền ra, mọi người thấy Mộ Dung Duy xuất hiện, bỗng dưng ngưng lại, đều không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía hắn.
48 Đầu gối bị giạng ra, cả người co rúm, kéo theo thống khổ không nói nên lời.
Cảm nhận được nhiệt năng của mãnh vật đang cà cọ ở mông mình, giống như đang dò tìm địa phương thuận lợi nhất để đột phá, Trương Quý theo bản năng thít chặt cơ mông.
49 Mạc Dực đóng cửa phòng lại, trở về phòng, phát hiện tiếng xả nước đã ngưng.
Trương Quý chưa đi ra, Mạc Dực tin chắc cậu đang ghé vào cửa phòng tắm quan sát động tĩnh của mình, biết không an toàn, Trương Quý sẽ không ra ngoài.
50 Ngày hôm sau mở mắt ra, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi vào mắt Mạc Dực. Ổ chăn bên cạnh chăn trống không, Trương Quý đã rời đi rồi.
Mạc Dực chống tay lên nệm, chậm rãi ngồi dậy, hàng mi anh tuấn chau lại.