21 Trương Quý thật sự cảm lạnh, có chút phát sốt, nhưng tình hình cậu so với Nhạc Trừng vẫn tốt hơn nhiều. Nhạc Trừng từ khi trở về biệt thự vẫn luôn nằm trong phòng, ngay cả ánh mắt cũng chỉ đăm đăm nhìn một chỗ.
22 Lễ truy điệu của Lâm Thiếu, đã tiến hành xong.
Quanh hồ nhân tạo xanh biếc của học viện, cũng đã thu lại hết các dây cảnh báo màu vàng.
Dần dần, đã có học viên trở lại bãi cỏ vẽ tranh, nói chuyện phiếm.
23 Trương Quý đối với quyết định tàn nhẫn này, hoàn toàn không biết gì cả.
Buổi tối sáu giờ, cậu đúng hạn trở về biệt thự, rửa tay ăn cơm.
Nhạc Trừng và An Lăng vẫn như cũ ngồi đối diện Trương Quý, giữa hai người còn cách một ghế trống vốn dành cho Lâm Thiếu.
24 Ánh mặt trời chói lòa từ ngoài cửa sổ chiếu vào, sáng rực rỡ cả căn phòng.
Mạc Dực mở mắt, nhìn bài trí xung quanh khác hẳn thì sửng sốt một chút, vài giây sau, hắn mới nhớ được tại sao mình ở nơi này.
25 An Lăng tâm tình xem kịch vui, giật dây Nhạc Trừng đến thư phòng xem Trương Quý.
Thật tò mò.
Một người kiêu ngạo quật cường như vậy, sau đêm đầu tiên bị hai nam nhân thượng, biểu hiện cư nhiên lại bất ngờ đến thế.
26 Ngày hôm sau, một tuần mới lại bắt đầu, Trương Quý vẫn đúng giờ đi học.
Mạc Dực nói với Mộ Dung Duy “Không cần lo, có rảnh thì cậu làm cho tốt chuyện nhà mình đi, đừng quên chúng ta cũng không ít bài tập đâu.
27 Mộ Dung Duy chắc như đinh đóng cột từ nay về sau, chính mình sẽ rất yêu hai tư sáu, đồng thời cực căm hận ba năm bảy.
A Dực chết tiệt, làm sao mà cậu ta có thể nghĩ ra cái kiểu phân chia này vậy?
Lại còn cả mình cũng tự mua dây buộc cổ vào nữa?
Có điều thật may, hôm nay là thứ tư.
28 Mộ Dung Duy ôm một đống đồ đi vào phòng, làm trò với Mạc Dực rồi ném cái rầm lên giường “Đều là An Lăng đưa cho đấy, còn nói toàn đồ mới, chưa dùng qua.
29 Thời điểm mở cửa thư phòng, Trương Quý vừa vặn vừa xem sách xong, đang mở giá vẽ, ngước lên kẹp giấy phác thảo trắng tinh vào giá. Nghe thấy tiếng động, cậu quay qua nhìn, phát hiện là Mộ Dung Duy, sợ run một chút rồi mới im lặng quay đầu lại, tiếp tục thong dong nghịch giá vẽ của mình.
30 Nhất thời động tâm cứu người là phải gánh hậu quả mà. Chẳng những trước đó là phản ứng ra mặt của Mạc Dực và Mộ Dung Duy, giờ là Trương Quý tìm đến tận cửa.
31 Thoải mái trải qua buổi sáng thứ hai, nhìn ánh mặt trời dần lui, tâm tình Trương Quý càng ngày càng trầm xuống.
Đối mặt với trừng phạt buổi tối sắp xảy ra, cho dù là cậu cũng không thể an lòng mà hưởng thụ thời gian yên lành ngắn ngủi cuối cùng này.
32 Thân thể mảnh khảnh thon dài mất đi năng lực phản kháng, đột nhiên bị nâng bổng lên.
Tựa hồ hết thảy đã sớm có dự bị.
Mộ Dung Duy lấy một lọ thủy tinh sạch sẽ ra, Mạc Dực ôm Trương Quý, không cho phép kháng cự mà tách hai đùi, để miệng lọ ngay bí huyệt vừa bị người chà đạp đến sưng đỏ kia.
33 Trương Quý trăm triệu lần cũng không ngờ sẽ lọt vào tra tấn đáng sợ như vậy.
Theo chế định của Mạc Dực, Mộ Dung Duy phối hợp thực thi “Chương trình giáo dục”, giằng co đến hơn phân nửa đêm, tận khi trời rạng sáng, hai nam nhân đã luân phiên trút đầy tinh lực giống đực vào thân thể trần trụi bị trói buộc chặt chẽ kia.
34 Một đường chạy như điên, khi xông vào học viện, một đám quý công tử luôn nổi danh hào hoa phong nhã đã không còn tâm trí đâu mà chú ý đến hình tượng của mình.
35 Đêm đã khuya, nhưng quản gia cùng người hầu của biệt thự đều biết đêm nay xảy ra sự cố nên đến khi năm người trở về, ai cũng chưa ngủ.
Mạc Dực bước vào cửa cuối cùng, quản gia đi lên nghênh đón “Thiếu gia, đồ ăn khuya đã chuẩn bị xong, cậu ăn một chút chứ ạ?”
Khi bốn người lao ra ngoài, cơm chiều căn bản còn chưa đụng một đũa, quản gia chu đáo đương nhiên sẽ biết điều này.
36 Thân thể sau khi tịnh dưỡng vẫn còn rất yếu.
Ở trên cỏ ngủ cả buổi, ăn được một chút vào bụng, dạ dày quả nhiên tốt lên nhiều. Nhưng kể từ lúc bắt đầu bị đưa đến phòng Mộ Dung Duy, Trương Quý vẫn thủy chung cứng ngắc, Mộ Dung Duy đành phải rất không cam tâm mà đi ra ngồi trên ghế sô pha chán muốn chết đọc sách, một bên cảm thán mình lòng dạ đàn bà, một bên hưởng thụ khoái cảm sủng nịch Trương Quý.
37 Khi Trương Quý mặc quần áo xong xuôi đi ra, Mạc Dực đã không còn trong phòng nữa.
Cậu mặc rất đơn giản, chỉ là quần bò được giặt sạch sẽ cùng áo sơ mi ngắn tay màu trắng, đây là số lượng quần áo không nhiều lắm thuộc về cậu.
38 Lấy lý do buổi chiều Trương Quý còn có tiết học không thể đi muộn, hơn nữa đã tìm được nhà trọ mới, cần sớm trở về xem có quyết định thuê hay không, Trương Lâm sau khi nghe xong, chỉ có thể lưu luyến tạm biệt anh hai.
39 Hai người nói chuyện riêng, cái gì cũng không giải quyết được.
Lúc mở cửa phòng ra, Mộ Dung Duy nhìn thấy An Lăng và Nhạc Trừng đứng chờ ở hành lang thì ngạc nhiên lắm.
40 Sau ba ván, Trương Quý lĩnh hội đầy đủ bản chất khát máu của Mạc Dực.
Người này ngay cả khi chơi game cũng tàn nhẫn bạo lực quá mức tưởng tượng. Rõ ràng ở cấp thấp, chỉ sử dụng thương làm vũ khí, vậy mà công kích sát phạt không chút nương tình đối thủ cấp cao hơn mình đến mấy bậc, đối mặt với nguy hiểm thì linh hoạt né tránh, dùng thủ có thể gọi là vô sỉ đoạn đánh lén địch nhân mà Trương Quý chính là người khống chế vai diễn, thương vung tới, máu chảy thành sông, mạo hiểm liều lĩnh, tính cách vì mục đích không từ thủ đoạn hoàn toàn bộc lộ rõ ràng.