1 Đêm ba mươi tết, Yểu ngủ rồi. Không nghe thấy tiếng pháo huyên náo ngoài cửa, cũng không nghe thấy tiếng khóc thê lương của mẫu thân, Yểu chỉ đang không ngừng suy nghĩ, giấc ngủ này không biết bao giờ mới tỉnh lại được.
2 Từ xưa thi nhân ca ngợi phong cảnh tuyệt đẹp đại để đều là “Dương xuân tam nguyệt”. Điều này mặc dù không thể nói lên khuôn sáo gì, nhưng ánh nắng long lanh nhu hòa luôn khiến người ta nảy mầm xuân tâm.
3 Lữ Ngọc cũng không nói được mình đã đối diện với tử thi đó thế nào.
Trong ngẩn ngơ, y chỉ thấy một mảnh hoa đào. Không phải màu đỏ mà là trắng tuyết đắm chìm dưới ánh trăng… Nhưng y nhớ rõ hôm đó trời mưa không dứt.
4 Rừng hoa tàn đỏ mùa xuân, quá vội vàng…
Mười lăm tháng sáu, ngày rằm, là ngày Lữ Ngọc ra ngoài thu tô hàng năm.
Y luôn đi một mình về một mình. Không ai biết vị công tử trẻ tuổi này từng gặp phải những thứ gì.
5 Cô bé là một hạ nhân không ai biết, bảy tuổi, hẳn là lứa tuổi không biết sầu lo.
Ba năm trước, dưới ánh trăng, cô bé một mình một người ngồi trên nóc hành lang.
6 Ôn Ẩn có hai giấc mộng. Một giấc mộng là vì chính hắn dệt thành, một giấc mộng là vì Lữ Ngọc dệt thành. Hắn nói rõ với Lữ Ngọc, hắn dâng trung thành cho y hắn tự nói với mình, tình yêu của hắn cuối cùng sẽ được hồi báo.
7 Vong Xuyên ngừng chuyện xưa của hắn, bên cạnh Yểu đã sớm khóc đến mù mịt.
“Đừng khóc. ” Vong Xuyên dỗ nó, “Ta kể chuyện này không phải để chọc ngươi khóc.
8 Yểu ngủ dưới một cây đào rực rỡ.
Chuyện xưa như mộng.
Trong mộng, nam tử mặc trang phục giang hồ tiêu sái, trong miệng ngậm một lá liễu nho nhỏ, thổi một khúc nhạc không nhanh không chậm không dây dưa không vội vàng.