41 Ngay khi hắn ôm lấy Tạ Bích Sơ từ phía sau, nàng đã theo bản năng muốn né tránh sau đó quăng người phía sau ra, có điều trong nháy mắt lý trí lại làm cho nàng nhịn xuống, hơi thở phái nam nồng đậm bao kín mình, Tạ Bích Sơ không ngừng ở trong lòng nói cho bản thân: "Đây là xã hội phong kiến, hắn là Hoàng đế, hắn là Hoàng đế, hắn là Hoàng đế.
42
43 Kịch tình quân cao lãnh chắc chắn sẽ không bởi vì một nữ phụ mà thay đổi kế hoạch đâu, thích khách dẫn đầu cũng không để ý đến đám vật hy sinh thủ hạ của hắn và Ngự tiền thị vệ đánh thành một đám, cổ tay dùng lực vung lên, một sợi dây thừng quấn vào cành cây lớn trên đỉnh đầu, tiếp theo nắm sợi dây dùng sức phóng tới.
44
45 Đây là một pha động tác chậm.
Chu Tĩnh Tuệ giang hai tay, ưỡn ngực, vẻ mặt không sợ hãi như thế khiến thích khách, vốn bởi vì mất máu quá nhiều mà hoảng hốt, cảm thấy, dáng vẻ của nàng ta dường như trở nên rất cao lớn, rất dũng mãnh, vì vậy tay run lên, thanh đao vốn nên đâm trúng trái tim của nàng ta, lệch lên trên, đâm vào phía dưới xương quai xanh của nàng ta, sau đó, bị kẹt lại.
46
47 Bên này, sau khi Hoàng đế Bệ hạ xử lý công việc xong, sai người bày một bàn đồ ăn chờ Hoàng hậu “lương lương” đến ăn, bên kia rất nhanh đã có người báo lại rằng tiểu Hoàng hậu phát sốt, tâm tình của Hoàng đế Bệ hạ đang ngồi trên cao lập tức không tốt nổi nữa, hắn nhìn chằm chằm mâm thịt hươu nướng lớn nhất trên bàn, vừa đứng lên vừa trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Lý Lộc vội vã đi theo bước chân của hắn, đồng thời nhỏ giọng nói: "Người bên cạnh nương nương cũng xem như là được việc, đã mời thái y qua, thái y nói là bị sợ hãi.
48
49 Cảnh Diệp nói liên miên một đống lớn, miệng đắng lưỡi khô mà dừng lại, nhìn thấy Lý Lộc chỉ ngây ngốc đứng đó, không nhịn được đưa chân đạp hắn một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ngươi còn đứng đây làm gì, còn không mau đi!"
Lý Lộc: ".
50
51 Tạ Dịch Giang nghe vào thì cảm thấy Bảo nhi nhà mình thật sự quá thông minh, bình thường cũng không có ai nói với nàng những chuyện này, chính nàng cũng có thể nghĩ ra được nhiều điểm quan trọng như vậy, trên mặt hắn cười vui mừng, trong lòng lại đang thầm hận: Cảnh Diệp, ngươi được lắm, có phải đã sớm biết chuyện này nên mới bắt đầu cưng chiều Bảo Nhi đúng không, còn mang theo Bảo Nhi nhà ta cùng đi săn thú, muốn từ đó gợi lên mối thù sống chết giữa Tạ gia và Tôn gia? Nhất định là như vậy!
Tạ Bích Sơ cũng đang thầm hận trong lòng: Cảnh Diệp, ngươi được lắm, lúc đó tại sao nàng phải cam chịu số phận làm lá chắn thịt cho hắn? Cũng là bởi vì nàng biết kịch tình, cho rằng thích khách là do Tôn gia phái tới đối phó nàng, nghĩ rằng mình làm liên lụy hắn nên còn cảm thấy rất có lỗi với hắn, không ngờ rằng là ngược lại, nhớ lại hắn cứ kéo nàng có chết cũng không thả, nhất định là bởi vì đã biết trước hành động của Tôn gia, muốn kéo nàng làm lá chắn thịt! Nhìn rõ ngươi rồi nam chính căn bã!
Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, dựa theo tình tiết trong truyện gốc, lúc mới bắt đầu mặc dù Hoàng đế cảm động với ơn cứu giá của nữ chính, nhưng lúc đó nam chính vẫn chưa yêu nàng ta, chỉ là muốn để cho nàng ta làm một quân cờ, yêu nàng chiều nàng để nàng đến đối đầu với Thái hậu và Tôn Quý phi, cho nên bây giờ Cảnh Diệp cũng đẩy mình lên vị trí này, huống chi cha mình là Tể Tướng, trong triều đình cũng có địa vị ngang với Tôn gia!
Đã nói nam chính căn bã hoàn toàn không thích Hoàng hậu rồi mà, khó trách trước kia đối với Hoàng hậu chỉ là thường thường, sau khi Tôn Quý phi bị cấm túc, lại đột nhiên bắt đầu cưng chiều nàng, thì ra là đang có chủ ý này!
Tên cổ đại ngu xuẩn này lại dám lợi dụng nàng như vậy, hổ không phát uy nên con mèo nhà ngươi nghĩ ta bị bệnh tình nguy kịch à, chờ xem!
Tạ Bích Sơ thở hổn hển đập một cái vào trên giường, sau đó ngửa đầu hỏi "Phụ thân, cung nữ lúc trước ở trong rừng cứu giá đâu?"
Tể tướng đại nhân luôn luôn chú ý bất kỳ biến động nhỏ bên cạnh Bảo Nhi đương nhiên sẽ không không biết nàng đang nói tới ai, "Nghe nói bị thương không nhẹ, cũng coi như cứu giá có công, sẽ không bị chậm trễ.
52
53 Sau khi Tạ Bích Sơ tiến hành một cuộc đối thoại không quá thân thiện với Tĩnh Vương Điện hạ của Đại Hoàn, sâu sắc hiểu ra, trừ phụ thân nam thần, nàng hoàn toàn không có cách nào trao đổi bình thường với đám người cổ đại này, quả nhiên đều là phàm nhân ngu xuẩn.
54 Sau khi Tạ Bích Sơ tiến hành một cuộc đối thoại không quá thân thiện với Tĩnh Vương Điện hạ của Đại Hoàn, sâu sắc hiểu ra, trừ phụ thân nam thần, nàng hoàn toàn không có cách nào trao đổi bình thường với đám người cổ đại này, quả nhiên đều là phàm nhân ngu xuẩn.
55 Có mục đích thì sẽ có động lực, sau khi Tạ Bích Sơ biết đúng là rạng sáng ngày hôm sau Hoàng đế Bệ sẽ hồi cung, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà khỏe lại, biểu hiện cụ thể là buổi sáng ngày thứ ba đã rời giường từ sớm, vui chơi khắp nơi.
56 Có mục đích thì sẽ có động lực, sau khi Tạ Bích Sơ biết đúng là rạng sáng ngày hôm sau Hoàng đế Bệ sẽ hồi cung, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà khỏe lại, biểu hiện cụ thể là buổi sáng ngày thứ ba đã rời giường từ sớm, vui chơi khắp nơi.
57 au khi chào hỏi lẫn nhau, các thiếu niên thiếu nữ bắt đầu thảo luận đi nơi nào chơi đùa, Tạ Bích Sơ làm một trạch nữ1 quanh năm không đi ra ngoài nên đương nhiên chỉ có thể nghe theo bọn họ, sau khi trải qua quá trình thảo luận bằng miệng chuyển sang thảo luận bằng tay chân kịch liệt, cuối cùng ba người khác cũng đạt được ý kiến thống nhất: Đi đạp thanh2.
58 Sau khi chào hỏi lẫn nhau, các thiếu niên thiếu nữ bắt đầu thảo luận đi nơi nào chơi đùa, Tạ Bích Sơ làm một trạch nữ1 quanh năm không đi ra ngoài nên đương nhiên chỉ có thể nghe theo bọn họ, sau khi trải qua quá trình thảo luận bằng miệng chuyển sang thảo luận bằng tay chân kịch liệt, cuối cùng ba người khác cũng đạt được ý kiến thống nhất: Đi đạp thanh2.
59 Chùa Đại Giác nằm ngay đỉnh núi sát vách Thư viện Lăng Vân, mặc dù là hàng xóm, nhưng dễ nhận thấy là quy cách của người ta cao hơn, từng phiến đá cẩm thạch xếp thành đường lớn rộng rãi kéo dài từ chân núi đến cửa chùa, cửa chính cao ngất hùng vĩ ngưỡng cằm dùng ánh mắt miệt thị nhìn mọi người đi qua đi lại, giống như không lúc nào không tản ra tin tức "Ta rất cao quý ta rất siêu phàm ta là thiên hạ đệ nhất, phàm nhân ngu xuẩn đều quỳ xuống hết cho ông".
60 Chùa Đại Giác nằm ngay đỉnh núi sát vách Thư viện Lăng Vân, mặc dù là hàng xóm, nhưng dễ nhận thấy là quy cách của người ta cao hơn, từng phiến đá cẩm thạch xếp thành đường lớn rộng rãi kéo dài từ chân núi đến cửa chùa, cửa chính cao ngất hùng vĩ ngưỡng cằm dùng ánh mắt miệt thị nhìn mọi người đi qua đi lại, giống như không lúc nào không tản ra tin tức "Ta rất cao quý ta rất siêu phàm ta là thiên hạ đệ nhất, phàm nhân ngu xuẩn đều quỳ xuống hết cho ông".