Sau khi Tạ Bích Sơ tiến hành một cuộc đối thoại không quá thân thiện với Tĩnh Vương Điện hạ của Đại Hoàn, sâu sắc hiểu ra, trừ phụ thân nam thần, nàng hoàn toàn không có cách nào trao đổi bình thường với đám người cổ đại này, quả nhiên đều là phàm nhân ngu xuẩn.
Đối với tên ngạo kiều Cảnh Diệp đó chỉ có thể làm nũng, đối với tên tâm thần phân liệt Cảnh Hoan này phải quăng ra { kỹ năng trào phúng }, cảm thấy chỉ số thông minh trung bình của cả Đại Hoàn đế quốc đều bị hai thành viên hoàng thất này kéo xuống, không hiểu sao càng thấy lo lắng cho tương lai Đại Hoàn đế quốc đó.
Khó trách đến cuối cùng nữ chính có thể xưng bá Đại Hoàn, rốt cuộc tìm được nguyên nhân.
Tạ Bích Sơ lại ở trong lòng khoe khoang phụ thân nam thần nhà mình từ đầu đến chân từ trong ra ngoài lần nữa, sau đó hất cằm lên, lấy một loại giong điệu ban ơn cắt đứt cơn dài dòng của Cảnh Hoan: "Nói đi, cuối cùng là có chuyện gì mà đã trễ thế này còn cố ý chạy tới?"
Trong bóng tối không nhìn thấy biểu cảm của Cảnh Hoan, nhưng vừa nghe giọng nói là có thể biết ngay chắc chắn hắn đang bày ra vẻ mặt vô tội, "Tiểu tẩu tử đúng là sốt đến ngốc rồi, ta cũng đã nói rồi, nghe nói tiểu tẩu tử bị bệnh, cố ý đến thăm."
Tạ Bích Sơ thong thả ung dung nói: "Thăm bệnh mà lại tay không đến, còn có chút quy củ không?"
Cảnh Hoan vô tội nói: "Tới vội vàng, hơn nữa đêm khuya tối đen không nhìn thấy gì, tìm không được thứ gì tốt, tìm ra chỉ sợ tiểu tẩu tử cũng sẽ ghét bỏ."