Có mục đích thì sẽ có động lực, sau khi Tạ Bích Sơ biết đúng là rạng sáng ngày hôm sau Hoàng đế Bệ sẽ hồi cung, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà khỏe lại, biểu hiện cụ thể là buổi sáng ngày thứ ba đã rời giường từ sớm, vui chơi khắp nơi.
Hoàng đế không có ở đây, tất cả người ở lại Thượng Lâm Uyển hiện giờ đều là cấp bậc tôm tép, Tạ Bích Sơ thể hiện đầy đủ sâu sắc tinh túy của câu "Cọp không ở nhà, khỉ xưng đại vương", mang theo chạy khắp nơi, làm cho cả khu Thượng Lâm Uyển người ngã ngựa đổ, thú chạy chim kinh (hoảng).
Vì vậy mấy ngày sau, Tạ Bích Sơ và tứ Cẩm khiến người phiền chó ngại cứ thuận theo tự nhiên như vậy mà cưỡi ngựa chạy ra khỏi Thượng Lâm Uyển.
Đợi đến khi tiểu cô nương Tạ Bích Sơ "vui sướng như chim nhỏ sổ lồng" với đủ loại cảm xúc vui mừng suốt đường đi cuối cùng đã tới địa điểm hẹn trước, chỉ thấy trong đình nghỉ mát bát giác kia có ba bóng dáng đang hoặc ngồi hoặc dựa.
Tạ Bích Sơ còn chưa kịp nhìn kỹ, thì nam tử nằm nghiêng ngả trên lan can đình bát giác trong số đó đã nhìn thấy bóng dáng của nàng, lập tức đứng dậy đón nàng.
Trên người nam tử mặc một thân áo bào nho sinh màu xanh, đầu đội mũ nho, rõ ràng là cách ăn mặc của thư sinh, phong thái nho nhã lịch sự, hiền lành ấm áp, khiêm nhường cần kiệm đó, thật sự là làm cho người ta vui vẻ thoải mái sảng khoái tinh thần.
Hắn đi từng bước đến gần, bước chân giống như mang theo một luồng gió xuân, đi đến