Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm Chương 48

Chương trước: Chương 47



au khi chào hỏi lẫn nhau, các thiếu niên thiếu nữ bắt đầu thảo luận đi nơi nào chơi đùa, Tạ Bích Sơ làm một trạch nữ1 quanh năm không đi ra ngoài nên đương nhiên chỉ có thể nghe theo bọn họ, sau khi trải qua quá trình thảo luận bằng miệng chuyển sang thảo luận bằng tay chân kịch liệt, cuối cùng ba người khác cũng đạt được ý kiến thống nhất: Đi đạp thanh2.

Tạ Bích Sơ đỡ trán: "Cho nên các ngươi định đạp thanh ở ngay đây luôn?"

Ba người thấy nàng kéo dây cương khiến vó ngựa đạp đạp trên thảm cỏ, nhìn nhau một cái, sau đó tiểu cô nương Thẩm Thường Lê giương cằm lên giành nói: "Đi phía sau núi của thư viện các ngươi, quyết định như vậy đi!"

Thấy hai người khác có vẻ như cũng không có (không) ý kiến (dám) khác (có), cuối cùng ý kiến này cũng đã đạt thành nhất trí, bốn người cưỡi ngựa chậm rãi đi về phía Thư viện Lăng Vân, tiểu cô nương Thẩm Thường Lê hoạt bát từ từ đến gần Tạ Bích Sơ nói chuyện ríu ra ríu rít, khiến Tạ Bích Sơ cũng coi như là có chút hiểu biết về Thư viện Lăng Vân.

Trường học cấp quốc gia đó, tương đương với đại học ở thủ đô của hiện đại, nghe kể lúc trước tiên đế có Hoàng tử, đương nhiên là vui mừng rồi, nhưng muốn dạy dỗ bọn họ thì không có thời gian, dù sao khi đó tiên đế cứ hở ra là lại phải đi đánh giặc mà.

Đương nhiên các hoàng tử vốn cũng không thể do Hoàng đế tự mình dạy dỗ, nếu không còn không mệt chết, còn có cơ quan chuyên môn Thượng Thư Phòng ở đây, ban đầu tiên đế muốn để phụ thân nam thần làm hiệu trưởng, nhưng phụ thân nam thần cũng thường đi theo xuất chinh, cuối cùng tiên đế không có biện pháp nào khác, phải đi mời thầy của phụ thân nam thần.

Nhưng ông không chịu làm, nói: Vì dân chúng trong thiên hạ, mỗi ngày học trò của ta để cho ngươi sai bảo ta cũng không nói gì nhiều, vậy mà bây giờ ngay cả ông già như ta đây cũng không chịu buông tha, vậy còn chưa tính, nếu ngươi vì chuyện của quốc gia mà tới tìm ta, nói không chừng ta còn sẽ nghĩ kế gì gì đó giúp ngươi, chỉ vì mời ta đi dạy học cho con ngươi? Ha ha, ông đây không đi!

Không chỉ không chịu đi, mà ông lão tùy hứng này còn không vui, quay đầu đánh mặt tiên đế ngay, ông ta chạy đến Thành Nam mua một đỉnh núi, xây một tòa thư viện, còn khiêu khích truyền lời cho tiên đế nói: Ta chính là không thích dạy con ngươi, ta chỉ thích dạy con nhà người ta, ngươi đã có bản lĩnh mời ta vào cung, thì ngươi có bản lĩnh đưa con ngươi ra cung đi.

Sau đó tiên đế còn tùy hứng hơn, thật sự đưa hoàng tử đến thư viện này, thuận tiện đề tên cho thư viện: Thư viện Lăng Vân. Điều này làm cho ông cụ còn chưa kịp đặt tên cho thư viện đã đắc chí lên trước tức giận tới mức giơ chân, không vào cung một lần nào nữa trong suốt quãng đời còn lại.

Tạ Bích Sơ nghe được cảm thấy vui vẻ, đáng tiếc ông cụ đó đã qua đời, nếu không dựa vào quan hệ với phụ thân nam thần, nhất định phải đi chào hỏi một lần, trong truyện gốc cũng không có nhắc qua người sáng lập Thư viện Lăng Vân, ngay cả việc Cảnh Diệp từng đi học ở thư viện này cũng không thấy nói, chứ đừng nói chi Cảnh Hoan, điều duy nhất nhắc tới có lẽ chính là thư viện đào tạo ra rất nhiều nhân tài giỏi giang, Lâm Vân Tranh chính là một người nổi bật trong số đó.

Ánh mắt Tạ Bích Sơ không nhịn được quanh quẩn trên người Lâm Vân Tranh, đáng tiếc cho một khối tiểu thịt tươi, ai có thể ngờ tới sau này lại trở thành một cái vỏ xe phòng hờ.

Thẩm Thường Lê nhìn theo ánh mắt Tạ Bích Sơ, thấy Lâm Vân Tranh nhận ra được nên hơi mỉm cười về phía này, trên mặt hiện lên một làn phấn mỏng, vội quay đầu kéo tay áo Tạ Bích Sơ dời đề tài, "Không phải Thanh Ngọc là tộc muội của Hoàng hậu nương nương sao, Tể Tướng đại nhân lại là tộc thúc của ngươi, vậy mà ngay cả những chuyện này cũng chưa từng nghe nói sao?"3

Tạ Bích Sơ giật mình, coi như không thấy ánh mắt trêu tức của Cảnh Hoan, cười nói: "Ta đã từng nghe người khác nói, nhưng chưa từng nghe ngươi nói mà, người khác nói làm sao thú vị như ngươi nói được?"

Thẩm tiểu cô nương vừa nghe, cái đuôi lập tức vểnh lên trời, "Đó là đương nhiên, ngay cả Hoàng hậu tỷ tỷ của ngươi cũng chưa chắc đã từng nghe kể chuyện thú vị như vậy," nghe Cảnh Hoan bên cạnh ho khan một tiếng, hình như nghĩ đến gì đó, con ngươi xoay chuyển nói tiếp: "Ta còn biết trước kia Vương Gia. . . . . ."

Tĩnh Vương Điện hạ: "Khụ khụ khụ!"

Thẩm tiểu cô nương cười "hì hì" một tiếng:

Loading...

Xem tiếp: Chương 49

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Chuyện tình sơ mi

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 4



Trở lại tìm nhau

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 37