21 Những ngày tập luyện cực nhọc của khoa quản trị kinh doanh trôi qua một cách chóng vánh. Mới đó mà đã đến lễ hội Mùa Đông, cả ngôi trường đại học Nam Kinh được trang hoàng đẹp rực rỡ.
22 Lễ hội đã kết thúc trong niềm thỏa mãn của tất cả người tham dự. Ai cũng cảm thấy lễ hội năm nay thật hoành tráng và nếu bỏ qua nó là một sự lãng phí lớn.
23 Khi mở mắt ra, Sam thấy mình đang nằm trên một chiếc giường trắng, trong một căn phòng cũng được sơn trắng, trên trần nhà có đèn chùm bằng pha lê trong suốt.
24 Trong bệnh viện…Tiểu Mạn trông khá nhợt nhạt trong bộ đồ bệnh nhân kẻ sọc hồng, nhưng mà vẫn xinh. Cô nhìn Gia Nguyên, chốc chốc lại cười phá lên. Hắn cau có, vò đầu rồi bứt tai, vẻ đau khổ ghê lắm.
25 - Kí đi! – giọng Gia nguyên vang lên lạnh lẽo. Hồng Quân không đáp, mỉm cười giơ cánh tay bó bột của mình lên và nhún vai một cái. Gia Nguyên bóp trán, đau đầu thật, hắn gằn giọng:- Vậy thì đóng dấu đi!Hồng Quân lại đưa tay lên, cười đểu như trêu ngươi hắn, và anh lắc đầu kiêu hãnh.
26 Khu giải trí lớn nhất của Tô Châu dường như đông đúc hơn mọi ngày, tiếng cười nói xôn xao, tiếng nhạc, tiếng phát ra từ những trạm Game hòa lẫn vào nhau tạo nên một khung cảnh nhộn nhịp…Người ta có vẻ chú ý đến nhóm người vừa bước vào khu trò chơi - toàn nam thanh nữ tú.
27 Sau khi mọi thứ đã ổn, Gia Nguyên quay vào rạp phim với gương mặt điềm tĩnh vốn có. Những người kia mặc dù trong lòng lo lắng nhưng ai cũng tỏ thái độ bình thường hết mức có thể, đúng như lời dặn dò của Jully.
28 Gia Nguyên đã được chuyển sang khoa hồi sức, chỉ là bị mất máu nên không có gì đáng lo ngại cho lắm…Minh Kha đứng ngay cạnh giường, anh chăm chú nhìn cái dáng người mảnh khảnh đang nằm bất động kia.
29 “Cái gì đến rồi nó sẽ đến. Dù muốn hay không, nó cũng sẽ đến. Vì nó là Số Phận…”Gia Nguyên đã trở lại trường học và tiếp tục bận rộn với đống hồ sơ. Lớp trưởng đến gõ gõ lên bàn Gia Nguyên, hắn thở hắt ra rồi ngước lên nhìn người đối diện bằng ánh mắt chán nản:- Lại nữa hả? Làm ơn bảo người khác đi!Cậu lớp trưởng nhướn mày, lắc đầu kiên quyết.
30 Thời gian lặng lẽ trôi, nhuốm lên không gian một màu trắng đục của những ngày cuối đông lạnh lẽo. Những nhánh bằng lăng trơ nhẵn ngả mình theo gió, chốc chốc lại khẽ va vào mặt kính của cửa sổ.
31 Trời cuối đông lạnh ơi là lạnh, sinh viên nào cũng phải mặc áo khoác thật dày, đầu đội mũ len, cổ choàng khăn, tay mang găng, chân đi bít,… thật cẩn thận, tránh ình khỏi bị cảm.
32 Gia Nguyên đã tấu hết lời đầu của mình một cách hoàn hảo, xong, hắn hạ đàn xuống, quay đầu nhìn về phía những thành viên trong cánh gà ra hiệu. Nhưng đáp trả lại sự trông đợi của hắn là sự lúng túng, dè chừng.
33 - Buông cô ấy ra! – Chất giọng trầm lạnh đến tê buốt vọng lại rất gần, cắt ngang tràng cười của đám người kia. Chúng khựng lại, dỏng tai nghe ngóng. Từ đằng sau góc khuất của bức tường, thân ảnh ấy dần dần hiện lộ.
34 Hải Đăng nghịch ngợm giật lấy tờ kết quả khám sức khỏe của Gia Nguyên, hắn vẫn đứng trơ như tượng, đôi mắt thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định. Cậu mau mắn lướt qua mớ chữ nghĩa ngoằn ngoèo của người khám tổng quát cho đội thể thao.
35 3 giờ 38 phút sáng…Tiếng gõ bàn phím lạch cạch vang lên giữa căn phòng tối đen như mực. Ánh sáng mờ mờ của màn hình hắt lên gương mặt người thanh niên.
36 Khệ nệ với đống hồ sơ, Gia Nguyên nhấc từng bước nặng như chì đến phòng chủ tịch. Hơi thở hắn như đứt ra từng khúc, cái cảm giác bồn chồn len lỏi trong từng thớ thịt.
37 Từ lúc chiều, xe cắm trại của nhà Minh Kha đã đậu ở chân ngọn đồi phía nam…Những chiếc lều nhỏ được căng lên đàng hoàng. Chiếc lều màu neon của Jully mới thật rực rỡ làm sao, sợ đi lạc thì chỉ cần lấy nó làm kim chỉ nam là đủ.
38 Rachel ôm bó hồng vàng thư thả đi dạo quanh nhà. Căn biệt thự này thật rộng, bố Hồng Quân ở riêng một căn khác, còn anh thì ở đây một mình. Cảm giác của một chàng thanh niên độc thân trong căn nhà lớn như thế này ra sao nhỉ? Hồng Quân vốn tự lập từ khi còn rất nhỏ, càng trưởng thành lại càng mạnh mẽ, uy linh… đó là người đầu tiên khiến cô rung động.
39 Điện thoại nhận tin nhắn mới, rung lên một tiếng khô khốc. Gia Nguyên tỉnh giấc, tay lười biếng mở biểu tượng “hộp thư đến” ra, đôi mắt mệt lử lướt qua dòng chữ nhỏ:“Khi tan trường đến sảnh D gặp em nhé! Em cần anh giúp việc này vô cùng quan trọng! Làm ơn đi Gia Nguyên! Anh nhất định phải đến! – From: Tiểu Mạn”.
40 Minh Kha đi tìm Gia Nguyên từ ban chiều, vừa thấy hắn, anh liền chạy nhanh đến… Minh Kha chộp lấy vai Gia Nguyên, lay nhẹ, từng hơi thở gấp gáp của anh như cố nén chặt bao lo lắng trong lòng:- Cậu ở đâu thế? Tôi nghe nói Hội Đồng nhà trường đòi gặp cậu?Gia Nguyên bừng thức khỏi bao suy tư ngổn ngang, hắn ngẩng lên, mắt khẽ lướt qua nét mặt người đối diện.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Cường
Số chương: 30