41 “…Gia Nguyên cẩn trọng quan sát xung quanh rồi từng bước tiến vào sảnh D, mỗi bước chân đều lén lút và vội vã. Hắn băng qua hành lang vắng lặng, đi sâu vào dãy phòng tăm tối, lo lắng nhìn quanh quất.
42 Ánh ban mai vàng óng đổ dài trên mặt nước, hơi gió cuốn theo hương vị muối bể mặn nồng áp vào da thịt một cảm giác mơn man dịu nhẹ. Cát phẳng lặng, hứng lấy ánh nắng pha lê, sáng lấp lánh như một tấm thảm kim cương dài vô tận.
43 Đang mải chìm trong mớ suy nghĩ bòng bong về những con số, tiếng gõ cửa làm Gia Nguyên giật mình. Hắn nhét vội tờ mật thư xuống dưới đệm ghế sofa, hỏi vọng ra:- Ai đấy?- Hoa hậu hoàn vũ Jully Arena! – chất giọng Trung lơ lớ vang lên hóm hỉnh.
44 Gia Nguyên cầm tờ mật thư thứ hai săm soi mãi, cuốn sổ tay của hắn chằng chịt những dấu chéo đỏ. Chìa khóa lần này cũng chỉ có mỗi một từ “Gạch”. Tại sao chỉ có một từ mà cho ra nhiều trường hợp đến vậy? Hắn nhìn chằm chằm vào những mục mà mình liệt kê ra, cảm thấy tâm trí rối bời:· Gạch bỏ· Gạch nối· Gạch chéo· Gạch men· Gạch thỏi· Gạch ngang· Gạch thẳng· Cục gạch…Rốt cuộc là cái nào? Tại sao những chìa khóa mà Jang đưa ra lại đa nghĩa đến thế? Phương án làm Gia Nguyên hoài nghi nhất chính là “cục gạch”, nghe đến từ “gạch” thì hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là một cục gạch nung màu đỏ cam.
45 Chương 42: Bị “bắt cóc”. Chen giữa một thành phố hiện đại và sôi động, chùa Thiên Vân đứng lặng lẽ nhưng vẫn tỏa sáng theo một cách rất riêng. Chốn thanh tịnh này chìm khuất trong hơi sương dịu mát, mùi hương trầm thanh thanh pha quyện vào không gian, khiến tâm hồn người ta như lắng đọng lại bao xúc cảm.
46 Chương 43: Bạn gái thiếu giaHồng Quân nắm tay Sam, anh dắt cô băng qua một sảnh lớn, những người hầu nhìn thấy con trai của chủ tịch thì vội vàng khúm núm cúi rạp đầu.
47 Người đàn ông trung niên ngả người ra ghế sofa, bên tai vang vang câu nói của thiếu nữ nọ: “Một khi số phận đã gắn kết với nhau thì dù có bằng cách nào cũng không thể tách rời được… ngược lại, số phận đã không cho phép thì có muốn đến mấy cũng chẳng thể thuộc về nhau.
48 Chiếc mui trần xé gió lao đi, điên cuồng lạng lách trong phố đêm. Trời mưa rất lớn, sấm chớp rạch nát bầu trời bằng những nhát cứa sáng lòa. Hồng Quân tạt xe vào sân kí túc xá, phóng lên những bậc cầu thang dài ngoằn, từng bước chân hoảng loạn xen lẫn nhịp đập của trái tim đang co rút lại vì bồn chồn.
49 Ngay cả khi truyền dịch Hồng Quân vẫn không chịu rời khỏi phòng Gia Nguyên nửa bước, mặc cho y tá, bác sĩ khuyên bảo, anh cứ ngồi lì ở đấy.
50 Cành bằng lăng bắt đầu trổ những bông hoa tím nhạt. Gió vờn qua, một bông lìa cành, chao liệng mấy vòng trên không rồi đậu xuống bậu cửa sổ trắng muốt.
51 - Trời ơi Sam! Sao cậu lại rút ống truyền dịch ra thế hả? – Jully vừa đi vào phòng đã hét toáng lên. Hồng Quân đang nói chuyện với bác sĩ ở bên ngoài liền lao vào.
52 Bánh xe sắt chậm rãi lăn trên nền gạch sứ. Y tá khoan thai đẩy xe đựng dụng cụ y tế ra khỏi hành lang. Khi băng qua đám vệ sĩ một thân âu phục đen, to cao như hộ pháp, mặt mày cứng nhắc kiểu băng tảng ngàn năm, lưng cô bỗng thẳng lên, sải bước dài hơn, đầu ngẩng cao kiêu hãnh, nhưng mà… mặt mày lại xanh lét như tàu lá chuối.
53 Bó đuốc cháy sáng rực như đóa hoa lửa, rọi sáng toàn không gian u tịch của Hỏa Đền. Hương trầm nghi ngút hòa quyện vào không gian cái cảm giác thiêng liêng đến rợn ngợp.
54 Bố Aiden từng hỏi Gia Nguyên rằng: “ Nếu có một ngày con bị truy sát thì con sẽ làm gì?”Lúc ấy, hắn bình thản trả lời: “ Sẽ tìm đường trốn!”“ Con trốn bằng cách nào?”“Chạy!”Bố nhướn mày, dang tay ôm hắn vào lòng, tì nhẹ cằm lên đỉnh đầu hắn, ôn nhu giải thích:“ Đừng chạy trốn, vì càng chạy thì sẽ càng bị truy đuổi gắt gao hơn, càng kích động sự hung hăng và bản tính săn mồi của chúng hơn… điều con cần nhất lúc này chính là sự bình tĩnh đến lạnh lùng.
55 Cơn gió đầu thu se lạnh kéo theo một làn sương mù lãng đãng, vờn qua những trụ đèn đường. Luồng ánh sáng màu cam nhạt dường như đặc lại, từng giọt nhỏ xuống, chảy dài trên bờ vai rộng của người thanh niên.
56 Gia Nguyên lảo đảo bước đi, cơn đau buốt từ sau gáy truyền dọc cơ thể khiến hắn không còn điều khiển được chân tay mình. Cả người hắn run lên bần bật, không gian trước mắt lòe nhòe không còn rõ nét.
57 Tại sân bay… Trời sang thu, không khí lạnh bắt đầu xuyên thấm mọi ngõ ngách. Không gian huyên náo, những âm thanh điện tử lạo xạo, tiếng Anh ngọt ngào của một tiếp viên nào đó vọng đi, vọng lại.
58 “ Key: Bài học vỡ lòng 14. 5 / 13. 5 / 25 --->--->6. 15 --->3. 19 / 5. 9 / 3. 14 / 5 --->The fourth secret letter – from: Jang”Gia Nguyên đăm chiêu nhìn những con số này hàng tiếng đồng hồ nhưng vẫn không hiểu ý nghĩa của nó.
59 Ngọt ngào quý giáĐong đếm từng giây phút mộtBởi khi vị sữa tan điChỉ còn lại trên đầu lưỡi vị đắng chátCủa bão giông, của tổn thương, của sợ hãi. . . - ML-Vị cà phê đầu tiênChủ nhật, trời đậm nắng.
60 Đừng nghĩ đây là sự lặp lại của lễ hội Mùa ĐôngXây dựng với mục đích khác và tình cảm khác. Cứ mỗi mùa trong năm thì trường Đại học Nam Kinh lại tổ chức một lễ hội.
Thể loại: Xuyên Không, Đô Thị, Ngôn Tình, Khoa Huyễn
Số chương: 50