41 Đã bao lâu cô chưa nhìn thấy Khương Lê? Hơn một tháng đi!
Cảm giác khó chịu, hít hít mũi, khom lưng nhặt cái khay dưới đất, cô xoay người đi, thuận tiện giúp bọn họ đóng cửa lại.
42 Trở lại quán ăn, Đường Tiểu Náo bận tối mặt, thừa dịp bà chủ vẫn chưa phát hiện ra cô chạy ra ngoài, Trì Mộc Nhiên chạy lên lầu hai, thu dọn rồi bưng xuống.
43 Trở lại quán ăn, Đường Tiểu Náo bận tối mặt, thừa dịp bà chủ vẫn chưa phát hiện ra cô chạy ra ngoài, Trì Mộc Nhiên chạy lên lầu hai, thu dọn rồi bưng xuống.
44 Sở Quan Nam đi theo sát phía sau Trì Mộc Nhiên, anh ta vội phát hiện ra, bản thân mình chạy không lại một cô gái! Sự phát hiện này khiến anh ta cảm thấy cực kỳ mất mặt!
Cự ly mười mét ngắn ngủi, trong nháy mắt Trì Mộc Nhiên xuất hiện sau lưng Khương Lê, nhảy lên, đạp một cước, dấu giày của Trì Mộc Nhiên liền in lên áo vét của Khương Lê.
45 Sở Quan Nam đi theo sát phía sau Trì Mộc Nhiên, anh ta vội phát hiện ra, bản thân mình chạy không lại một cô gái! Sự phát hiện này khiến anh ta cảm thấy cực kỳ mất mặt!
Cự ly mười mét ngắn ngủi, trong nháy mắt Trì Mộc Nhiên xuất hiện sau lưng Khương Lê, nhảy lên, đạp một cước, dấu giày của Trì Mộc Nhiên liền in lên áo vét của Khương Lê.
46 Còn không phải do Đường Tiểu Náo không chịu mềm dẻo, kiên nhẫn mười phần, cũng ở bên nhau thời gian dài như vậy, đối với Khương Lê mà nói, đây là chuyện mà từ lúc chào đời đến giờ anh ta chưa bao giờ làm! Khương Lê không có cách nào, liền quyết định liều.
47 Còn không phải do Đường Tiểu Náo không chịu mềm dẻo, kiên nhẫn mười phần, cũng ở bên nhau thời gian dài như vậy, đối với Khương Lê mà nói, đây là chuyện mà từ lúc chào đời đến giờ anh ta chưa bao giờ làm! Khương Lê không có cách nào, liền quyết định liều.
48
49 Bùm…
Một tiếng vang thật lớn, lúc Sở Quan Nam cầm chìa khóa phòng số ba chạy tới, đập vào mắt chính là một người đàn ông đạp tung cửa phòng số ba, phía sau anh ta còn có vài người.
50
51 Đột nhiên ngẩng đầu chống lại đôi mắt không vui của anh, trong lòng Đường Tiểu Náo có vô số ngọn lửa đang thiêu đốt.
“A! Khương Lê, tôi thấy người ta là leo lên được cành cao rồi nên không muốn anh nữa……!” Cô gái đứng bên cạnh lên tiếng như thêm dầu vào lửa khiêu khích cơn giận của Khương Lê.
52 “Ngày nào? Tại sao tôi cho em tiền?”
Phong Dã Hồi lẩm bẩm rồi nhìn Khương Lê, gạt tro tàn của thuốc, anh ngẩng đầu hỏi Khương Lê “Tại sao tôi lại phải nói với cậu?”
Song song với đó là tiếng cười thảnh thản, xem ra, hôm nay tâm tình Phong Dã Hồi rất tốt!
Có người tâm tình tốt, lại có người tâm tình cực kỳ không tốt, bây giờ Khương Lê muốn đánh nhau với Khương Lê một trận, cậu ta rất ngứa tay.
53 Đột nhiên ngẩng đầu chống lại đôi mắt không vui của anh, trong lòng Đường Tiểu Náo có vô số ngọn lửa đang thiêu đốt.
“A! Khương Lê, tôi thấy người ta là leo lên được cành cao rồi nên không muốn anh nữa……!” Cô gái đứng bên cạnh lên tiếng như thêm dầu vào lửa khiêu khích cơn giận của Khương Lê.
54 “Anh Khương, anh Khương, em không chịu nổi……”
Một giọng nữ mê người truyền tới tai Đường Tiểu Náo, cô nghi ngờ, càng đi vào bên trong, âm thanh phát ra càng rõ ràng.
55 Anh Khương, anh Khương, em không chịu nổi……”
Một giọng nữ mê người truyền tới tai Đường Tiểu Náo, cô nghi ngờ, càng đi vào bên trong, âm thanh phát ra càng rõ ràng.
56
57 Ba năm qua đi, rất nhiều chuyện cũng thay đổi.
Đường Tiểu Náo vẫn chỉ có một mình, ngày ngày vẫn đi học, không có gì thay đổi. Phong Dã Hồi đã rời khỏi cuộc đời học sinh của cô, ba năm cũng khiến cho anh thay đổi rất nhiều.
58
59 Trái tim Mục Nhĩ không ngừng đập bùm bùm, trong tiềm thức của cô, cô chiếm một món lời lớn từ Mạc Diệp Thanh.
Mặc dù hồ đồ ngủ ở chỗ Mạc Diệp Thanh một đêm, nhưng mà hiện tại cô……Vẫn rất đau, đau chết! Nghĩ tới liền ngượng ngùng, cô đã đau như vậy, không biết đàn anh có đau không? Cô lại không dám hỏi.
60