21 Mạc Diệp Thanh có thể cảm giác được cô đang run rẩy.
Cứ ôm Mục Nhĩ như vậy đi về căn phòng trên lầu hai, trên đường đi, Mục Nhĩ ghé vào trên bả vai anh nhìn về phía sau anh không dám động, như đứa trẻ ngây thơ, ánh mắt thanh tịnh.
22
23 “Đàn anh. . . . . . ” Mục Nhĩ há hốc mồm, mặc dù cô nghĩ tới vô số loại “chuyện xấu”, duy chỉ không nghĩ tới sẽ là tình huống này.
Mạc Diệp Thanh bắt đầu như kẻ nghiện, không hề bị khống chế, dựa vào tâm tính tùy ý làm bậy, cảm nhận rung động mà cô nhóc tạo cho anh.
24
25 Quý Tư nói, đàn anh trúng thuốc rồi!
Đàn anh trúng thuốc rồi!
Đàn anh trúng thuốc rồi!
. . . . . . .
Năm chữ quẩn quanh bên tai, Mục Nhĩ nắm quần áo chà xát, bước tới bước lui, vắt hết óc nghĩ cách, cứ một chút lại đi tới cửa phòng tắm nghe động tĩnh bên trong, chốc lát lại ngồi lên giường, nghĩ xem có nên làm theo lời Quý Tư nói.
26
27 “Tiểu Mục Nhĩ, đi ra ngoài. ” Giọng nói của anh cực kỳ kiên nhẫn.
Mục Nhĩ lại nói “Đàn anh, em không đi. ”
Bước chân đi tới dưới vòi sen, có chút rung động nâng cánh tay nhỏ lên, ôm chặt người đứng dưới vòi sen.
28
29 Ký túc xá như khuê phòng, Mục Nhĩ và Đường Tiểu Náo có suy nghĩ vô cùng đơn giản, cảm thấy thế giới này giống như thế giới của thế nhi, cả ngày mơ màng không thiết thực.
30 “Cô nương, muốn không? Chúng ta tìm một nhân sĩ thành công để yêu là được!”
“Đỡ phải để đám con trai không biết thương hoa tiếc ngọc làm hại cậu. ”
Đường Tiểu Náo vội khoát tay “Cậu hãy tha cho mình đi! Mình còn muốn học cho tốt để kiếm học bổng.
31 “Cô nương, muốn không? Chúng ta tìm một nhân sĩ thành công để yêu là được!”
“Đỡ phải để đám con trai không biết thương hoa tiếc ngọc làm hại cậu. ”
Đường Tiểu Náo vội khoát tay “Cậu hãy tha cho mình đi! Mình còn muốn học cho tốt để kiếm học bổng.
32 Quản lý chợt đẩy cửa từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy ba người Tường Vi đang nói chuyện, kéo cô gái đến bên cạnh mình, trách cứ bọn họ “Không đi làm việc còn ở đó làm gì?”
Tường Vi nhìn chị Hồng như vậy, đây là muốn bồi dưỡng người mới hay sao? Vểnh môi nở nụ cười quen thuộc, Tường Vi khoanh tay trước ngực, lại ngồi lên ghế sa lon.
33 Quản lý chợt đẩy cửa từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy ba người Tường Vi đang nói chuyện, kéo cô gái đến bên cạnh mình, trách cứ bọn họ “Không đi làm việc còn ở đó làm gì?”
Tường Vi nhìn chị Hồng như vậy, đây là muốn bồi dưỡng người mới hay sao? Vểnh môi nở nụ cười quen thuộc, Tường Vi khoanh tay trước ngực, lại ngồi lên ghế sa lon.
34 “Khương Lê đâu?” Người lái xe thình lình hỏi một câu, cô gái ngồi bên cạnh ngẩn người, liếc mắt.
Khương Lê? Bạn trai cô? Ha ha, xin lỗi “Không biết”.
35 “Khương Lê đâu?” Người lái xe thình lình hỏi một câu, cô gái ngồi bên cạnh ngẩn người, liếc mắt.
Khương Lê? Bạn trai cô? Ha ha, xin lỗi “Không biết”.
36 Phong Dã Hồi lần đầu tiên thấy một người có thể khóc tới ngất đi.
“Đường Tiểu Náo!”
“Đường Tiểu Náo!”
Anh ta biết rõ tên cô đang hôn mê chỉ là anh ta lười kêu mà thôi.
37 Phong Dã Hồi lần đầu tiên thấy một người có thể khóc tới ngất đi.
“Đường Tiểu Náo!”
“Đường Tiểu Náo!”
Anh ta biết rõ tên cô đang hôn mê chỉ là anh ta lười kêu mà thôi.
38
39 Mí mắt phải nháy liên tục, cô lặng lẽ nói với Trì Mộc Nhiên “Hôm nay mình nhất định sẽ xui xẻo. ” Người ta thường nói, nháy mắt trái có tài lộc nháy mắt phải gặp tai ương, từ lúc vào cửa quán, cô cứ có cảm giác khó chịu, trong lòng rất khó chịu.
40 Đã bao lâu cô chưa nhìn thấy Khương Lê? Hơn một tháng đi!
Cảm giác khó chịu, hít hít mũi, khom lưng nhặt cái khay dưới đất, cô xoay người đi, thuận tiện giúp bọn họ đóng cửa lại.