81 “Lâu chủ, chỉ cần người rời khỏi Phượng Vương Phủ, đi đâu hay buôn bán cái gì cũng được, sao cứ vùi mình ở lại trong cái thôn nhỏ này hoài chứ?” Lăng Thanh biết Lâu Hướng Vãn thích nơi yên tĩnh, nhưng cũng có nhiều nơi yên tĩnh mà.
82 Lúc xế chiều, Hạ Minh dẫn Lăng Thanh đi xem mọi nơi, hiện tại không cần vội, lúa vẫn còn cả tháng mới có thể thu gặt, muốn ăn rau dưa gì liền hái, Hạ Minh nhìn ra Lâu Hướng Vãn muốn sinh sống ở trong này, hơn nữa tuy rằng thường ngày Lăng Thanh hay tranh cãi quyết liệt cùng Lâu Hướng Vãn, nhưng lại không dám làm trái lời nói của nàng.
83 Ngũ Liên thôn có một đại phu lớn tuổi, người trong thôn bị đau đầu nóng sốt, đều để Phùng đại phu kê đơn thuốc, bệnh nghiêm trọng một chút thì phải đi đến thôn trên bốc thuốc.
84 “Lâu cô nương, Đông gia chúng tôi có lời mời. ” Hôm nay Lâu Hướng Vãn cùng Lăng Thanh mới vừa đem đậu hủ khô bán hết sạch, một nam nhân trung niên đi tới, trông dáng vẻ là một người rất gian xảo, vuốt cằm đi đến chào hỏi Lâu Hướng Vãn.
85 Nếu như Lâu Hướng Vãn vẫn giữ kín bí quyết kiếm tiền bằng đậu hủ, nếu như nàng không nói ra bí quyết gia truyền thì Thúy Tử đâu phải nhà tan nát cửa, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện với người trong thôn.
86 “Mộc Mộc tỷ, Mộc Mộc tỷ…. . ” Bên này Phượng Kính Dạ và Lâu Hướng Vãn vẫn còn tranh cãi, bên kia một giọng nói trẻ con hớn hở từ xa truyền tới. Sáng sớm hôm nay tâm trí Lưu Thành rối bời, hắn không thể nào không lo lắng chuyện nhà, dù sao thiếu đến 120 lượng bạc, mặc dù Lâu Hướng Vãn cũng đã an ủi hắn không cần lo lắng buồn phiền, nhưng trong lòng Lưu Thành thật sự cảm thấy bất an.
87 Mặc dù trước đây có tập võ, sau đó lại sống trong quân đội, nhưng dù sao Phượng Kính Dạ cũng là vương gia, chuyện ăn, mặc, ở , đi lại đều có người hầu hạ, nên rất khó chịu đựng nổi khổ sở này.
88 Lâu Hướng Vãn mới vừa đẩy cửa bước vào đưa y phục cho Phượng Kính Dạ, liền nhìn thấy hắn đã cởi y phục hết phân nửa, dưới ngọn đèn dầu mờ, nữa người trên trần truồng, thoạt nhìn có chút gầy, nhưng vẫn thấy rõ cơ bắp trên ngực, mỗi một tấc thịt đều ẩn chứa sức lực vô tận, kết hợp với gương mặt tuấn tú cùng đôi môi mỏng mỉm cười của Phượng Kính Dạ, thấy phong tình làm sao ấy.
89 Lâu Hướng Vãn và Phượng Kính Dạ dĩ nhiên nhận ra đám người Hoàng Hiền Nhân đang bám theo sau lưng, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười, cưng chìu Lâu Hướng Vãn.
90 “Mộc Mộc, nàng nhìn xem, nơi nào cũng có thị phi, người không quyền không thế rất khó có cuộc sống yên ổn. ” Phượng Kính Dạ nắm lấy tay Lâu Hướng Vãn, năm ngón tay siết chặt vào nhau, âm thanh trong trẻo tựa như nhạo báng.
91 Bởi vì Lương địa chủ nắm được nhược điểm uy hiếp người trong thôn, nên trưởng thôn Kiều có chút không vui, phần lớn người trong thôn đều do dự, không cần thiết vì một người ngoài mà liên lụy cả gia đình họ.
92 Thân phận Phượng Kính Dạ là tú tài, Lăng Thanh có võ, còn được Huyện thái gia kính trọng, khiến cuộc sống trong thôn Ngũ Liên của Lâu Hướng Vãn trôi qua rất thông thả.