61 Sống chết, dường như phụ thuộc vào suy nghĩ của Sở Vân Hách !Vậy mà, trên gương mặt tuấn tú vẫn bình tĩnh như nước, đôi mắt đen một kia vẫn lạnh lùng vô tình, nhìn nàng giống như nhìn một người xa lạ, im miệng không nói.
62 Editor: DIEUTULời này không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại có lực, nói năng rất có khí phách!Ánh mắt kiêu ngạo kia, con ngươi trong suốt như mắt Phượng Hoàng, dáng người so sánh với nam nhân lại quá mức nhỏ bé, bộ dáng ngẩng đầu ưỡn ngực, khí chất hồn nhiên tự có, đã khiến cho Sở Vân Lan, Sở Vân Trạch, Sở Vân Tinh nhướng mắt kinh ngạc, bình tĩnh nhìn Đoàn Cẩm Sơ, ánh mắt ngốc nghếch nửa ngày không thu về được!Mà Sở Vân Hách, ánh mắt buông xuống nhưng lại lặng lẽ thoáng hiện ý cười, thậm chí khóe môi hơi nhếch lên, vì hắn không cách nào che dấu ý muốn bật cười, hắn cầm đũa lên, bắt đầu thưởng thức các món ăn tinh xảo trên bàn một cách tao nhã.
63 Editor: phuong thiMột tiếng này nói ra hiệu quả rất tốt. Đoạn Cẩm Sơ lập tức đưa tay che miệng, đồng thời mơ mồ nói không rõ: "Không muốn không muốn, miệng còn phải giữ lại để ăn cơm!”''Khụ khụ.
64 Editor: DIEUTU"Nhìn nhìn! Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua mỹ nhân thái giám sao?" Sở Vân Hách nhìn quá mức chăm chú, Đoàn Cẩm Sơ lúc đầu duy trì vẻ như không nhìn thấy, năm phút sau, rốt cục chịu không nổi, đầu uốn éo, hung dữ hét to lên.
65 Editor : Angelina YangTuy nhiên, nghiêng người như thế, cũng là lúc vô tình nhào vào trong lòng Sở Vân Hách. . . "Tiểu Sơ Tử. . . . . " Sở Vân Hách thì thầm một tiếng, cả người chợt cứng lại, con ngươi đen rũ xuống, nhìn tiểu quỷ nằm ở trong lòng hắn đang cười to không ngớt, khóe môi cũng hơi cong lên, trong lúc bất giác hiện ra vẻ cưng chìu nhàn nhạt, nhịp tim đập nhanh, một chút động tình, liền từ từ lan đến trên khuôn mặt vui cười kia.
66 Mũi tên ngắn kia từ trên trời cao bắn xuống, nhanh như tia chớp, mà lại im lặng không tiếng động, mục tiêu nhắm thẳng vào mặt Đoàn Cẩm Sơ!Ở bốn phía, dân chúng vẫn đông đúc như cũ, tiếng thét rao hàng vẫn không ngừng, trong lúc náo nhiệt vui mừng, không ai chú ý tới, một cặp lợi trảo đã lặng lẽ duỗi về phía bóng dáng đang vội vàng chạy trốn trong đám người kia!“Tiểu Sơ Tử!”Nhiếp Phong bảo vệ cỗ kiệu, Nhiếp Huyền vốn là đang chú ý Đoàn Cẩm Sơ, ai ngờ, lúc Đoàn Cẩm Sơ chen vào trong đám nữ nhân lại chạy trốn, thứ nhất hắn sẽ gặp phiền phức nếu như chen theo, thứ hai hắn căn bản không nghĩ tới là nàng có chủ ý chạy trốn, cho nên nhất thời buông lỏng cảnh giác, đến khi phát hiện nàng từ đi biến thành chạy, hơn nữa còn là chạy ngược về hướng đến Bát vương phủ, lập tức hô to một tiếng, nâng kiếm chạy theo!Mà Sở Vân Hách trong kiệu, mặc dù người đang trong kiệu, nhưng tâm lại đặt trên người Đoàn Cẩm Sơ, chỉ sợ nàng sẽ chạy nữa, hắn vẫn vén màn kiệu bên cạnh để nhìn nàng, liếc thấy nàng đang chen chúc trong đám người, hắn chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết nàng muốn làm cái gì, trên khuôn mặt tuấn tú hiện ra nụ cười hài hước, nếu nàng có thể ở dưới mắt hắn chạy trốn, hắn sẽ không mang họ Sở! die,n; da.
67 Editor: DIEUTUBeta: "Thật sự sao?" Đoàn Cẩm Sơ ngước khuôn mặt đẫm nước lên, nhìn thấy Sở Vân Hách đang cười nhạt, thút thít nói:"Thật sự. . . thật sự không có bị thương sao?"Sở Vân Hách gật gật đầu, "Ừ.
68 beta: Tình TìnhCả Bát vương phủ, trừ kiệu phu, quản gia cùng Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền ra, chỉ có tứ đại nha hoàn ở Dự Viên và Tiểu Xuyên Tử biết Sở Vân Hách bị thương, dưới mệnh lệnh của Sở Vân Hách, tin tức đã được phong tỏa, không có một chữ truyền ra ngoài.
69 "Vậy. . . . . . " Tiểu Xuyên Tử nhất thời cũng không có chủ ý, nghe Tiểu Sơ Tử nói như vậy, dường như Nhiếp Huyền thật sự muốn giết nàng, nhưng mà, lúc này hắn lại không dám để cho nàng đi Dự Viên, huống chi chủ tử đã giao phó.
70 Bên ngoài Dự viên, Nghiêm Du mang theo mười tên thị vệ đang đứng khom lưng, chặn phía trước là hai gã thị vệ giơ hai cây đuốc chiếu sáng trưng bốn phía, trong đêm tối, Sở Vân Hách áo choàng khoác trên vai bay bay theo hướng gió, gương mặt tuấn tú như khắc lên một vẻ lạnh lẽo sắc bén, hai tròng mắt nén giận.
71 Editor : kayleeBị nàng liên tục la mắng làm cho Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền trở nên thất điên bát đảo, không kịp lãnh giáo “Lão tử” và “Mạc chược” là có ý gì.
72 "Nhiếp Phong!"Sở Vân Hách hét to một tiếng, kiếm trong tay chỉa thẳng phía trước , " Chuyện của Bổn vương, khi nào đến phiên ngươi chen miệng vào? Bổn vương hỏi lại ngươi một lần nữa, Tiểu Sơ Tử ở nơi nào?""Chủ tử, ngài giết nô tài đi!" Nhiếp Phong bình tĩnh nói xong, hai mắt nhắm lại.
73 Editor: Hiền Trúc"Ừ, không cần ta cầu xin tha, Mẹ kiếp ngươi Nhiếp Huyền! Ngươi thật sự là đầu người óc heo mà!"Đoàn Cẩm Sơ nhất thời không kìm được liền nổi giận, lấy tay đẩy hai thị vệ đứng ở bên cạnh ra ngoài, nhưng do hai chân bị chôn dưới đất một thời gian dài nên trở nên cứng ngắc, lảo đảo ngã quỵ xuống, Sở Vân Hách vội vàng ôm nàng lại ổn định thân thể, thấp giọng khiển trách: "Ngươi làm gì?”"Không có việc gì, ta chỉ muốn nhìn kỹ hai cái tên khốn kiếp có nhiều bản lĩnh này!" Đoàn Cẩm Sơ ngước mắt, do cơ thể còn hư nhược nên nàng vừa thở hổn hển,vừa suy nghĩ đối sách, trong đôi mắt to long lanh như nước trong suốt đột nhiên hiện lên một tia giảo hoạt, hướng tới Sở Vân Hách khẽ cười nói: "Bát đại gia, bọn họ suýt nữa hại chết ta, nếu cứ để cho bọn họ chết dễ dàng như vậy, không khỏi quá tiện nghi cho bọn họ, không bằng, ngươi tặng bọn họ cho ta được không?”"Cái gì" Sở Vân Hách ngẩn người, lập tức nhíu mi lại: "Ngươi muốn làm gì, trong phủ của bản vương tự có quy củ, ngươi không cần phải quan tâm!""Ai chà, Bát đại gia, ta chỉ là xin ngươi cho ta hai tên nô tài bất trung mà thôi, ngươi không cần phải nhỏ mọn như vậy chứ!" Đoàn Cẩm Sơ chán nản, đem hai tay Sở Vân Hách đang nắm bả vai nàng hất ra ngoài, trong ánh mắt lấp lánh ngân ngấn nước.
74 "Tốt lắm. "Sở Vân Hách khẽ cười, cầm áo bào lau chùi bụi bẩn trong tay rồi ném vào đống đất. "Ừ. " Đoàn Cẩm Sơ vỗ vỗ mặt, dùng sức thở mạnh ra một hơi, đầu hơi uốn éo một chút quay lại nhìn Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền đang ở bên trong hố đất , tay nắm chặt thành quả đấm, tức giận điên cuồng hét lên nói: "A a a! Đáng chết, lại hại ta thêm lần nữa, ta muốn đem các ngươi thiến làm thái giám!"Lời này vừa thốt ra, các thị vệ đều khiếp sợ đến mức mặt trắng bệch, Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền cùng lúc liếc nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, dứt khoát nói:"Tốt nhất là ngươi trực tiếp giết chết bọn ta luôn đi, chúng ta có chết cũng không làm thái giám!""Chậc chậc! Dù có chết cũng không làm thái giám, thật là có khí thế nha! Xem ra, tính phúc nửa thân dưới của nam nhân rất quan trọng!”Đoàn Cẩm Sơ chê cười , hai tay khoanh trước ngực, bày ra vẻ mặt côn đồ , hai con mắt nhìn thẳng vào chỗ kín của Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền, nhưng đất đã đầy đến ngang hông bọn họ rồi nên thấy không rõ lắm, vì vậy, nàng sờ lên cằm không có râu của mình, thoáng làm ra vẻ suy tính, sau đó nói:"Các ngươi đã là do ta xử trí, như vậy, hiện tại ta sẽ cho các ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, làm thái giám, sống dở chết dở, nửa sống không chết; thứ hai, xách theo đầu cố gắng mà sống sót, không cần lo chuyện của ta và chủ tử các ngươi nữa, tận lực bảo vệ hắn cho tốt, nguyện trung thành cả đời với hắn!"Nghe vậy, Sở Vân Hách nhướng nhướng mày, khóe môi thoáng hé ra một nụ cười thản nhiên, không nói một lời nào.
75 "Ồ? Là Nhị ca à?" Sở Vân Hách nhướng mày, khẽ hiện ra một nụ cười lạnh, "Vậy đi điều tra đi, nếu như xác định, không nên ép vội, nhưng cũng không được buông lỏng, ba ngày hai bữa cứ thúc giục là được rồi.
76 Edit : MỉuThời tiết hôm nay gió thổi phe phẩy, trời xanh không mây, màn trời màu lam nhạt, giống như một bức màn nhung tơ tinh khiết, được khảm viền vàng rực rỡ.
77 Editor: Tình TìnhĐoàn Cẩm Sơ nói xong, hung ác trợn mắt một cái rồi phẩy tay áo rời đi!Nhưng mà, nam nhân ở phía sau lại mặt dày đuổi theo cùng nàng đi song song, nhìn phương hướng đang đi một cái, trong mắt lóe lên một tia hài hước, “Tiểu Sơ Tử, ngươi muốn đi Dự Viên sao?”“Mắc mớ gì tới ngươi? Cách xa ta một chút, không cho đi theo ta!” Đoàn Cẩm Sơ nghiêng mắt nhìn một cái, khẩu khí tương đối hung hăng, bởi vì do nam nhân này đụng vào nàng khi tâm tình nàng đang không tốt!“Ơ? Ngươi được đi đường này, còn bổn công tử thì không được đi sao? Nhưng cố tình lại khéo vô cùng, bổn công tử cũng muốn đi Dự Viên!” Gia Cát Toàn Cơ cười lưu manh, vẻ mặt bất cần đời, sau đó cầm cây quạt ở ngang hông vừa quạt vừa đi.
78
79 Đoàn Cẩm Sơ tràn đầy tức giận trở về phòng, nàng ngã xuống giường không ngừng hà hơi hít vào, vậy mà không thấy nàng! Vậy mà thật sự không thấy nàng! Tên lường gạt! Lúc ở bên trong hố đất cứu nàng còn dịu dàng thắm thiết, vừa về tới Bát vương phủ, ngủ một giấc thức dậy liền trở mặt vô tình!
Sở Vân Hách! Có quỷ mới thích ngươi! Cho dù bản cô nương có thích thái giám, cũng không thèm thích ngươi!
Kìm nén tức giận trong lòng, Đoàn Cẩm Sơ tiện tay cầm một đấu thuốc hít đặt trên đầu giường quăng ra ngoài!
"Ầm.
80