21 Editor: dohuyenrua“Bát Vương gia ——"Nghe thấy phía sau có tiếng gọi, Sở Vân Hách không khỏi khẽ nhếch miệng, trong lúc bất giác bước chân chậm lại, tiểu thái giám này.
22 Editor: Họa Đến Vô Tình“A? Cái gì!” Đoàn Cẩm Sơ kinh hãi, âm điệu chợt đề cao tám độ, Sở Vân Hách đi nhanh hơn, nàng không theo kịp, chỉ có thể chạy chậm lại, vẻ mặt đưa đám vừa chạy vừa nói: “Bát vương gia, ngài sẽ không mang ta theo như vậy chứ? Ngài hiện đang trong trang phục quan y, ngàn vạn lần không nên làm cái chuyện cầm.
23 Editor: Họa Đến Vô TìnhBị người khác nắm cổ áo kéo đi, mùi vị thật sự không dễ chịu chút nào, cho nên, dọc theo đường đi, Đoàn Cẩm Sơ không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp, kêu la cũng mệt rồi, người cũng đã bị Sở Vân Hách kéo vào một tòa viện cực kỳ tao nhã, trong viện, không ngờ lại có một vườn hoa oải hương, cả vườn có mùi thơm ngát, sắc thái chập chờn mộng ảo, đập vào mắt, tràn đầy một màu tím nhạt làm lòng người mê say.
24 Editor: Họa Đến Vô TìnhBuổi nói chuyện này, khiến mấy con quạ ngồi trên cây kinh sợ, “Phịch phịch” rớt xuống đất từng con một!Hai nha hoàn đều ngốc trệ, trơ mắt nhìn, miệng mở rộng, nửa ngày cũng không ngậm lại.
25 Editor: Họa Đến Vô Tình“Ta té!” Đoàn Cẩm Sơ mềm nhũn nằm dài ở trên bàn cơm, thuận tiện chen chân tới băng ghế, chột dạ ngồi xuống, nhận rõ thân phận chính mình là nô tài, giọng điệu mềm nhũn đi rất nhiều, nhỏ giọng nói: “Bát vương gia, chân tay nô tài vụng về, chắc chắn sẽ hầu hạ Bát vương gia không tốt, có thể hay không.
26 Editor: Họa Đến Vô TìnhSau lưng Dự Viên là một rừng hoa đào. Trong rừng đào, ánh chiều tà nhu hòa quang mang, hơn trăm gốc cây đào có hoa màu hồng hoa màu trắng xen lẫn vào nhau, hương thơm thấm vào ruột gan, gió nhè nhẹ thổi, từng cánh hoa đào bay phất phơ như một làn mưa, cảnh đẹp làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
27 “Ti ——”Đoàn Cẩm Sơ hít một ngụm khí lạnh, bị buộc nghiêng đầu qua, nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Sở Vân Hách, điềm đạm đáng yêu cầu khẩn nói: “Bát đại gia, nô tài không dám chạy, xin ngài giơ cao đánh khẽ, không cần vặn lỗ tai của nô tài nữa, được không? Nếu vặn nữa, sẽ rớt a!”“Phải không?” Ánh mắt Sở Vân Hách chợt lóe, buông tay ra, xoay người đi dọc theo đường nhỏ trải đá cuội tới Dự Viên, vừa đi vừa nói: “Xem ra chiêu vặn lỗ tai này dùng rất được, bổn vương sẽ đem nó áp dụng trên người ngươi thường xuyên!”“Ừ? Không cần, không cần đi!” Khóe miệng Đoàn Cẩm Sơ giật giật, không nhịn được đề cao âm điệu, nhanh chóng đi theo, tiếp tục thành khẩn nói xin lỗi, “Thật xin lỗi a Bát đại gia, nô tài thật sự biết sai rồi, nô tài.
28 Editor: Họa Đến Vô Tình“Ai! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng đâu có quan hệ với ta?” Đoàn Cẩm Sơ quay đầu lại, thì thầm trong miệng, cất bước đi về phía đại môn, ủ rủ đi xuống thềm đá, liếc mắt nhìn ánh trăng mờ trong đêm, lại đột nhiên giật mình ngay tại chỗ.
29 Editor: Họa Đến Vô Tình“Đem ra ngoài!”Tiếng nói lạnh nhạt mang theo vài lần vô lực từ bên trong màn vang lên, Sở Vân Hách không mở mắt, lông mày trên gương mặt tuấn tú chau lại vô cùng chặt, một tay từ trong áo ngủ bằng gấm đưa ra, nắm lấy một góc khăn trên trán, chậm rãi kéo xuống, cùng lúc nói: “Toàn bộ đi ra ngoài!”“Vương gia!”Cẩn Nhi, Huệ Nhi, Tân Lan, Y Nhân, Tiểu Xuyên Tử, quản gia cùng kêu lên, sau đó nặng nề quỳ xuống đất, “Nô tì ( nô tài ) cầu xin vương gia uống thuốc!”“Bát đệ, ngươi đang làm cái gì vậy? Ngươi làm chuyện này cho ai nhìn?” Sắc mặt Sở Vân Lan giận dữ, một tay lấy màn xốc lên, lớn tiếng trách mắng, “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Ngươi cố ý gặp mưa bị bệnh để phụ hoàng chú ý sao, phụ hoàng không có tự mình đến, ngươi lại cố ý không uống thuốc phải không?”Quản gia Nghiêm Du vội vàng dập đầu giải thích, “An Bình vương gia bớt giận! Chủ tử nhà ta cũng không phải là.
30 Editor: Họa Đến Vô TìnhGiờ khắc này, là sự yên tĩnh trước cơn bão táp!Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, trên mặt mọi người tràn ngập kinh hãi, Sở Vân Hách híp đôi mắt lại, không hề chớp mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ đang ở trong mắt hắn, bóng lưng kia nhỏ nhắn xinh xắn, mười ngón tay trong áo ngủ bằng gấm trong lúc bất giác đã níu chặt phía dưới đệm giường.
31 Editor: Họa Đến Vô TìnhNgoài cửa, đột nhiên có hạ nhân bẩm báo, “Chủ tử, Vưu thái y được mời tới!”“Bổn vương không cần, thỉnh thái y trở về!” Trên giường, mặt Sở Vân Hách không chút thay đổi, giọng nói lạnh lẽo.
32 Editor: Họa Đến Vô TìnhThật ra thì nếu như Sở Vân Hách không đề cập tới chuyện này, Đoàn Cẩm Sơ cũng sẽ im lặng nhịn, bởi vì bộ ngực đáng thương của nàng quấn nhiều dây vải như vậy, lại trải qua đụng chạm mạnh.
33 “Ngươi nhìn cái gì?” Sở Vân Hách đột nhiên mở mắt, trực tiếp hỏi. “Hả. . . . . Ngươi đã tỉnh?” Đoàn Cẩm Sơ kinh ngạc, bị hắn nhìn chằm chằm, chợt ý thức được cái gì, vội vàng đứng dậy cúi đầu nói: “Nô tài không có nhìn cái gì, nô tài nhất thời quên, cho nên.
34 Miệng dính đầy mảnh vụn của điểm tâm, Đoàn Cẩm Sơ cười khúc khích không dứt, “Bát đại gia, cám ơn nhé!”“Gọi là vương gia!” Sở Vân Hách cau mày sửa lại.
35 Tiểu Sơ Tử, nhớ kỹ, bổn vương không cần ngươi bảo vệ, không cần ngươi bênh vực lẽ phải, không cần ngươi ngu xuẩn tự đem tính mạng của mình để trên mũi đao, một câu thôi, ngày sau, chuyện của bổn vương không cần ngươi trông nom, ngươi hiểu không?” Một hồi lâu, rốt cuộc Sở Vân Hách cũng nói chuyện, vẫn là bộ dáng lạnh lùng đạm mạc, ánh mắt kia mang theo nồng đậm ý cảnh cáo.
36 Giống như làm ăn trộm, Đoàn Cẩm Sơ nhanh như mèo, rón ra rón rén đến gần cửa phòng, vễnh tai lên lắng nghe, tựa hồ không có động tĩnh gì, liền to gan hơn một chút đẩy nhẹ cánh cửa ra sau đó lách mình đi vào, nhón chân lên nhẹ nhàng đi vòng qua tấm bình phong, lộ ra nửa cái đầu, híp mắt nhìn về phía giường, “A? Tại sao không có người?”Nhỏ giọng nói thầm một câu, Đoàn Cẩm Sơ nghênh ngang mà đi ra ngoài, nhìn quanh khắp mọi nơi một lần, nhìn đến trên bàn thấy trong khay là nước trà giống như vừa mới được chuẩn bị, thừa dịp nam nhân đáng chết kia không có ở đây, nàng phải hưởng thụ một chút mới được!Rót một tách trà, Đoàn Cẩm Sơ khẽ nhấp một hớp, sau đó lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
37 Không khí này. . . . . Quỷ dị mà mập mờ!Trên gương mặt tuấn tú của Sở Vân Hách khẽ hiện lên một chút mất tự nhiên, dục hỏa trong cơ thể vừa mới bùng lên thì lại bị Đoàn Cẩm Sơ xông vào, lập tức hạ nhiệt độ.
38 Gió đêm quất vào mặt, thổi sợi dây đỏ trên mũ đung đưa trái phải, Đoàn Cẩm Sơ đưa tay xoa nhẹ mắt, ngẩng đầu, trong lúc lơ đãng nhìn Sở Vân Hách đang trầm ngâm suy nghĩ, nhịp tim không khỏi tăng nhanh, sườn mặt của hắn rất là đẹp, hàng lông mày rậm, môi hơi mỏng, ngũ quan hoàn mỹ gần như không có một chút khuyết điểm, chẳng qua là, sắc mặt kia.
39 Editor: Họa Đến Vô TìnhMột lời này gần như khiến cho Sở Vân Hách muốn phun máu, hắn vốn hỉ nộ không hiện, nhưng bây giờ trên trán mơ hồ nổi lên gân xanh, vung tay áo một cái, nghiến răng nói: “Lặp lại lần nữa, bổn vương không thích nam sắc!”Dứt lời, Sở Vân Hách nổi đóa xoay người rời đi, Đoàn Cẩm Sơ le lưỡi ra, ngẩn người nửa ngày, mới chợt phản ứng lại, vội nhấc chân chạy theo vào phòng, ngượng ngùng cười nói: “Kia, vậy ngươi.
40 “Không thể!” Sở Vân Hách trả lời gọn gàng dứt khoát, ngay cả suy nghĩ cũng không cần. “Tại sao?” Đoàn Cẩm Sơ bực mình hỏi ngược lại, hắn đưa lưng về phía nàng nên không thấy được vẻ mặt của hắn, nàng quýnh lên nằm ở trên đùi hắn để nhìn mặt của hắn, vừa mới nhìn, bốn mắt nhìn nhau, hắn ngạc nhiên mở to hai mắt, sau đó khuôn mặt tuấn tú đen lại, “Tiểu Sơ Tử, ngươi không phải là thái giám sao? Tại sao lại bò lên giường của bổn vương rồi hả?”“Ách, ta.