21 1. Bước đầu tiên. Điệu nhạc réo rắt vang lên trong chiếc earphone, vang vào tai Băng Hạ thật nhẹ nhàng, bay bổng. Cô thở nhẹ, âm nhạc đã giúp trái tim cô bình lặng hơn không chỉ bây giờ, mà trong tất cả những khi cô cảm thấy mất bình tĩnh, lúc nào cũng vậy.
22 1. “Con vẫn khỏe chứ, Hạ Nhi?”“Dạ”“Ở Thánh Huy mọi người đều tốt chứ? Không ai gây khó khăn cho con cả, phải không?”“Dạ”“Vy Vy thì sao? Nó vẫn chăm sóc cho con chứ?”“Dạ, vẫn”“Có chuyện gì nhớ gọi về cho ta nhé! À khi nào nghỉ hè, con cùng Vy Vy về đây thăm ta, có được không?”“Dạ”“Ta cúp máy đây, con nhớ giữ gìn sức khỏe.
23 1. Cổ tích Hoàng tử và Công chúa. Rốt cuộc, dù có nghe lời Công chúa hay không, Viện trưởng học viện Thánh Huy vẫn bị đuổi việc. dù cho ông ta có khóc lóc van xin thể nào, việc thay Viện trưởng mới vẫn được tiến hành.
24 Một cơn gió nữa thoảng qua, chính Băng Hạ cũng nhận ra nhiệt độ càng giảm xuống thấp, cô đưa tay dựng cổ áo sơ mi lên, hy vọng sẽ ấm hơn một chút. - Hay…chúng ta về đi? – Phong cầm cây đèn pin soi tứ lung tung, giọng lạc đi.
25 Chiếc gối vừa cầm trong tay đánh rơi cái phịch xuống ghế, Vy lao đến bên con mèo trắng muốt vừa “lăn” xuống cầu thang. Cô ôm nó vào lòng, hôn nhẹ lên chiếc mũi nhỏ hồng hơi ươt ướt.
26 - Hahaha, Băng, cậu thấy không, sao cái người đó lại có thể ngốc đến như thế chứ? Hahaha. Vy chỉ tay vào màn hình TV, cười sặc sụa như điên, tiếng cười vô cùng nhạt nhẽo, giống như đang cố gắng phát ra tiếng cười thì đúng hơn.
27 Và trước khi đôi môi hai người kịp đến với nhau chia sẻ vị ngọt…. “Tít…tít…tít…. ”Là chiếc điện thoại trong túi quần Hạo Thiên. Băng Hạ mở bừng mắt, đôi mắt màu xám tro trong veo thuần khiết, cô đẩy nhẹ anh ra, quay mặt đi.
28 Rảo bước chậm rãi trên đường, Vy đang trên đường đến nhà Long, nhưng cô lại không muốn đến chút nào. Co chân đá bay một hòn sỏi bên đường, hòn sỏi bay lên, rồi rơi xuống một quãng cách đó mấy mét, động đậy, rồi im lìm.
29 “Anh sẽ đến đón em. Chuẩn bị nhanh lên nhé, anh sẽ xem em hóa thân thành công chúa hay thành tiên nữ”Băng Hạ mỉm cười vu vơ, cô xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa, tiện tay vuốt lông hai “vợ chồng” Tiểu Bảo và Sô cô la.
30 “Reeng…. reeng…. ”- Gì? – Hạo Thiên áp điện thoại lên tai, mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường cửa tiệm. anh nhíu mày, có chút không hài lòng. - Ừm, đến ngay.
31 Băng Hạ gật đầu, cử chỉ vô cùng lịch sự và quý phái. Khi ông Trường cười khiếm lỗi đi thăm hỏi các đối tác khác, Hạo Thiên mới kinh ngạc quay sang nhìn Hạ.
32 Ngồi thẫn thờ trên giường, Đình ném quả bóng cao su nảy xuống đất, đợi nó bật lên, rồi lại ném nó xuống thật mạnh. Bây giờ thì cô đã hiểu vì sao Nhật Long không hề vui mừng khi cô về, không còn yêu thương và quan tâm cô như ngày xưa.
33 Long nhún vai, anh không muốn đôi co với Đình nữa. anh bước qua cô, tiến đến mở cánh cửa ra. “Anh sẽ ngủ bên ngoài”Đình vội quay lại, giơ tay kéo anh lại, giọng nói vẫn vô cùng cương quyết và ngang ngạnh.
34 Hạ nhìn Du“Chị không tiếc chứ?”“Không” – Du trả lời ngay không do dự. ánh mắt đan xen vô số cảm xúc phức tạp. Du đặt nó vào tay Hạ, nhẹ nhàng như sợ nó sẽ vỡ tan mất.
35 “Cô chủ…” – Yên tiến đến – “Nếu cô muốn, tôi có thể giúp cô”Đình quay lại, đôi mắt to ánh lên tia hằn học khiến người ta sợ hãi. “Cậu chủ là của cô, làm người phải biết dành lấy những thứ thuộc quyền sở hữu của mình…” – Yên làm bộ triết lý, nhỏ ngước lên trần nhà, nói vu vơ như không phải chuyện của mình – “Đối với tôi, những người cứ chống mắt lên mà nhìn đồ vật của mình bị người ta bị lấy đi mà không phản ứng gì…” – Nhỏ ghé sát vào tai Đình – “….
36 “Khanh, để tôi giúp cô!”“Thôi không cần, cô tránh ra đi”“Mai, An, để tôi bê giúp chậu nước cho nhé!”“Khỏi, cô đứng lui ra đi không ướt người bây giờ”“Hương, để chị giúp em…”“Thôi không cần ạ, em tự làm được.
37 Băng Hạ giật mình bật dậy, cô nhìn ra ngoài trời đặc sệt một màu đen, tiếng sét như xé bầu trời và xé cả lòng người. Cô nhặt lấy chiếc điện thoại, lướt bàn phím thật nhanh.
38 Cánh cổng học viện Thánh Huy mở ra, hai bóng đen nhỏ bé dìu nhau ra ngoài. Vy kéo chiếc áo lên trùm gần kín mặt, mặc dù trời thu không đến nỗi quá lạnh, nhưng với một người đang ốm như cô, từng cơn gió thu chỉ hơi se se cũng giống như những cơn gió đông cắt da cắt thịt.
39 Đôi mắt Lam Đình trống rỗng, nước mắt chảy ra không thể kiềm được. Anh thà nhìn cô chết, còn hơn là quay về phá anh?Cô thật là muốn cười. đau đớn của cô, nước mắt của cô, tình yêu của cô, vẫn chẳng thấm vào đâu so với sự đổi thay chớp nhoáng của anh.
40 Vừa đóng được cánh cửa ban công, Vy đã vội rụt tay lại, đưa lên miệng hà hơi cho ấm. chẳng trách, mùa đông đến rồi, từng cơn gió quất vào mặt như từng nhát roi.