41 Sáng. “Băng Hạ! Uống sữa đậu nành đi!” Vy hào hứng ôm hai cốc sữa đặt xuống bàn. “Cậu biết tớ không thích uống sữa đậu nành” Hạ chau mày. “Nhưng nó là sữa đậu, là sữa đậu đấy!” Vy nhấn mạnh từ đậu.
42 Và một điều khá thú vị, chính bà là người đặt biệt danh cho Nhật Long là Yul, cho Hạo Thiên là Mars, và Phù Dung là Mercury, vào lần đầu bà nhìn thấy cô ở Niệm gia.
43 Xuyến Chi gật đầu ra chiều đã hiểu, nhưng ngay lập tức bà lại thắc mắc “Sinh nhật ai thế? trước giờ mẹ thấy con chẳng bao giờ nhớ sinh nhật ai, kể cả của Yul”“Của bạn con mà”“Không thể ở nhà sao? Mẹ đã hứa với Mer con sẽ ở nhà ăn tối cùng hai gia đình.
44 Bước ra Ruby Plaza, Hạo Thiên tiến đến chiếc xe đang đậu trước mặt, bỗng ánh mắt dừng lại nơi cột đèn giao thông, một bé trai 7, 8 tuổi đang bưng mặt khóc, tiếng khóc thảm thiết khản đặc chìm lẫn vào mớ tiếng động ồn ào nơi đô thị.
45 Cô vùi mặt vào vai anh, nước mắt loang dần trên vai áo anh. “Anh là đồ xấu xa, tàn nhẫn, độc ác!!!”“Ừ, anh xấu xa, tàn nhẫn, độc ác. Anh sai rồi, tha lỗi cho anh…”Trên nền trời lại xuất hiện thêm vài loạt pháo hoa mới, ánh sáng soi rọi khắp Quảng trường Mỹ nhân ngư.
46 Người đàn ông ấy, cha của Hạo Thiên, rốt cuộc ông ấy là ai?Tại sao khi nghe đến tên của mẹ Hạ, ông ta lại tỏ thái độ như vậy? và rồi lại không nói gì khi cô hỏi về mối quan hệ giữa ba người?Rõ ràng có uẩn khúc…Có uẩn khúc…Băng Hạ có cảm giác như, tất cả mọi chuyện vẫn chỉ mới bắt đầu.
47 Xung quanh toàn những khuôn mặt dữ dằn, tiếng mắng c-hử-i tục tĩu vang bên tai một đứa bé 7 tuổi. con bé ngồi sát vào tường, ánh mắt sợ hãi nhìn những người hàng xóm.
48 *Choang!!!*Khuôn mặt Băng Hạ trắng bệch, đôi mắt mở to. Chiếc cốc uống nước rơi xuống đất, vỡ tung tóe. “Anh nói cái gì?”“Anh ấy nói…” Hạo Thiên kiên nhẫn lặp lại “10 năm trước…không hề có vụ tai nạn máy bay nào hết.
49 “…Ba! Con vô tâm, con bất cần…con lúc nào cũng chỉ biết nhìn người khác bằng nửa con mắt mà thậm chí còn không nhìn lại bản thân…. Ba…xin ba hãy tỉnh lại mắng con đi có được không???”Bảo Vy ngồi gục xuống, chết lặng trong dòng nước mắt.
50 Dọn dẹp lại đồ đạc trong căn nhà cũ kĩ, có một người sống nên những món đồ còn dùng được tích lại cũng chỉ được hai thùng cactong. Căn nhà được dọn hết đồ trở nên trống trải và điêu tàn hơn, ngoài trời gió thổi mạnh như muốn mang cả căn nhà đi về miền xa xăm.
51 Đôi khi ta cần nghĩ thoáng hơn một chút, vì tình yêu thương của người khác dành cho ta không phải chỉ một chốc một lát là có thể thấy được. Nó có thể cần cả một đời người.
52 Sân thượng gió quất không biết mệt mỏi. Băng Hạ lấy lon Coffee. Hạo Thiên lấy lon Coca. Bật nắp. “Của anh này!”“Của em này!”Sững người một lát, sau đó cả hai cùng bật cười.
53 Đêm. Gió lạnh thổi tung rèm cửa như muốn ùa vào căn phòng duy nhất còn để mở cửa sổ trong cả khu kí túc xá nữ của Thánh Huy. Hạ kéo tấm chăn lên ngang cổ Vy, rồi quay ra đóng cửa sổ lại.
54 Bảo Vy ngồi cuộn tròn trong đống chăn mình vừa bê ra sofa, chăm chú xem TV, hai tay lười biếng thò ra ngoài bê một ly cacao nghi ngút khói. Bên cạnh là Tiểu Bảo và Sô cô la đang đùa nghịch với nhau.
55 “Ba gọi con có việc gì thế ạ?”Cánh cửa phòng mở ra, Hạo Thiên tay xỏ túi quần, nheo mắt lại để nhìn rõ quang cảnh trong căn phòng tắt điện tối om. Ánh sáng nhẹ của mặt trời ngoài cửa sổ hắt vào, xuyên qua tấm rèm cửa màu nâu dày, hiện lên rõ rệt thân ảnh một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế xoay của bàn làm việc, khuỷu tay chống lên bàn và day hai bên thái dương đau nhức.
56 “Ba!”“Phong…!”“Con xin lỗi!” Phong trả lời qua loa cho việc cánh cửa sau lưng anh vừa được mở ra mà trước đó chưa hề có tiếng gõ “Con muốn gặp ba!”Ông Vương ngồi trên chiếc ghế dài, lưng ghế ngả ra sau, trên tay ông là một cuốn sách Y học cổ truyền.
57 Trời mùa đông sập tối rất nhanh, những chiếc đèn đường ung dung lần lượt sáng lên khi màn đêm đen đặc dần lan tỏa và ngự trị khắp mặt đất rộng lớn ẩm mùi sương lạnh và mưa phùn.
58 Khuôn mặt Trịnh phu nhân xám ngắt như người chết, bàn tay đặt trên vũng nước ép cà chua vừa bị đổ, nhuốm đỏ cả bàn cũng không buồn nhấc lên. Đôi đồng tử co lại, bà đứng bật dậy khiến chiếc bàn ăn rung lên.
59 Dừng lại trước cổng Thánh Huy, ánh đèn xe đỏ rực vụt tắt, khí lạnh trong phút chốc đã tràn ngập vào bên trong. Băng Hạ khẽ liếc nhìn Hạo Thiên. Ánh mắt anh lạnh lùng nhưng phảng phất sự bất an mờ nhạt.
60 Màn đêm đặc quánh cô liêu, mơ mơ hồ hồ phảng phất mùi máu tanh. Cánh cửa phòng bị đẩy mạnh ra. Hạo Thiên loạng choạng bước vào căn phòng ngủ tối om. Hơi thở buốt lạnh cùng hơi men từ miệng anh phả ra nhanh chóng bị màn đêm nuốt trọn.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Khoa Huyễn
Số chương: 400