1 Cô mơ màng tỉnh lại, đôi mắt nhập nhèm nửa nhắm nửa mở, mang chút tức giận nhìn bầu trời vẫn tối đen như mực ngoài cửa sổ. Cho xin,bây giờ còn rất sớm đi? Ba giờ sáng? Cô khó chịu suy đoán,từ từ nhắm mắt lại, đưa tay lần mò con điện thoại Siemens ở đầu giường , hơi hé mắt nhìn.
2 Lôi Húc Minh phát hiện khóe miệng mình không kiềm chế được khẽ nhếch lên, tạo thành độ cong của một nụ cười. Bây giờ báo chí có đăng rất nhiều tin tức ăn mày sử dụng đồ đắt tiền, nhưng mà khi đang hành nghề ăn xin quang minh chính đại chơi Gameboy , anh vẫn là lần đầu mới thấy.
3 "Ha ha ha ha ha ha ha ----" Lục Phồn Tinh đấm thùm thụp lên mặt bàn, cười điên cuồng. "Tuyệt diệu a--" cười xong lại rung đùi đắc ý bình phẩm ,"Mấy câu này của anh thật là hay.
4 Ách-cái này không phải trọng điểm hôm nay anh tới đây được không. Lôi Húc Dương có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi, nhớ ra mình hình như lâu rồi không để ý tới việc làm ăn của khách sạn: "Lôi nhị thiếu gia, chúng ta không bàn vấn đề này.
5 Phượng Hoàng phía Tây Tương Giang [13]. Non xanh nước biếc. Tuy chỉ là một thành phố núi nho nhỏ ở Miêu Cương, nhưng vì vị trí địa lý đặc biệt mà đã từng là cứ điểm quân sự quan trọng của các triều đại.
6 "Cái gì?" Cô nhất thời không kịp phản ứng, đến khi hồi phục thần trí mới hiểu được anh hiểu lầm rằng cô đang nghĩ đến người kia. Chỉ có điều cô cũng không định giải thích, "Phải, khuôn mặt rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt hoa đào.
7 Đêm. Hoan Trường. Văn phòng Lôi Húc Minh. Cửa mở, ánh đèn tràn ra. Lôi Húc Dương vừa bước vào một bước đã thấy Lôi Húc Minh ngồi sau bàn làm việc, một tay cầm chuột, một tay nắm lại nhẹ nhàng chống cằm, khóe miệng nhếch lên, giống như nhìn thấy cái gì đó rất hay ho.
8 Anh cười yếu ớt rồi đi qua. "Anh thật là nhanh nha. " Cô mỉm cười nhận "Tác phẩm nghệ thuật" anh đem tới. "Ừ. Tôi cũng bay. " Anh nhìn lướt qua người hầu rượu liên tục nhìn anh từ sau khi anh vào cửa, sau đó tầm mắt chuyển qua Lục Phồn Tinh, người đang sốt sắng khoe với mọi người thứ mới lạ của mình.
9 “Nếu anh rời bỏ em,em sẽ chết cho anh xem!" Người hiện đại cố chấp thật sự làm cho người ta đau đầu, mềm mại cứng rắn van xin giày vò trách móc cái gì cũng làm đến vô song, hình như có bao nhiêu chiêu số làm người ta hết hy vọng ở ngôn tình tiểu thuyết đều lôi ra dùng hết, MM không muốn chia tay này đã dùng đến cả chiêu bài tự sát.
10 Sao cũng được a. " Cô ngồi trên ghế dựa, hai tay khoanh lại tỳ trên lưng ghế, cằm gác trên cánh tay, nhìn không chớp mắt. Anh nghĩ nghĩ, đánh nốt nhạc đầu tiên, rồi những nốt nhạc nối đuôi nhau trào ra như dải ngân hà.
11 "Nóc nhà a, nóc nhà trong truyền thuyết a. " Cô khoa chân múa tay vui sướng. "Cẩn thận. " Anh chặn ngang kéo cô ngồi xuống, "Vừa mới leo lên tới đây, tôi cũng không muốn cô ngã xuống đâu.
12 Đương Quy đang chìm trong áp suất thấp. Người hầu rượu đẹp trai hấp dẫn người khác liên tục tăng ca, những màn tán tụng anh lại bớt đi không ít. Mà bà chủ âm hồn từ trước đến nay luôn nhiệt tình cư nhiên không giả quỷ dựa vào mép cửa tiếp khách, thật sự là thiếu đi chút đặc sắc của Đương Quy.
13 Cổng viện vào ban đêm cũng không có nhiều người qua lại. Anh bước nhanh ra khỏi thang máy, liền thấy xa xa bóng dáng ba người đứng lặng trước cổng. Tiểu Cố cao nhất, quần áo bác sĩ màu trắng cũng dễ thấy nhất.
14 Lôi Húc Minh nhíu mày, giọng nói mang ý tứ cảnh cáo sâu sa: "Anh?" Anh tìm anh ấy đến để giúp mình nghĩ cách, không phải gọi anh ấy tới đây cười mình.
15 Cô lại thấy cô bé gái kia. Cô bé ấy giống hệt cô bé cô vẫn hay mơ thấy trong mộng, ngồi ở cổng viện, bên cạnh là ít hành lý đơn giản, ôm gối, cắn môi nhìn mọi người qua lại.
16 Miệng của cô gái nhẹ nhàng đóng mở, hình như đang hát cái gì đó. Cô nhìn không thấy ánh mắt của cô ấy, nhưng có thể cảm nhận được. Nó trống rỗng. Không phải chán đời, mà là không còn chú ý.
17 Mê man ngủ không biết bao lâu, cô mơ màng tỉnh lại đã thấy anh nghiêng người chống đầu chăm chú nhìn mình. "Chào buổi sáng. " Cô ngáp một cái, ăn no ngủ ngon.
18 Anh vẫn như trước kia, đối với Hoan Trường chuyện gì cũng tự mình hỏi đến, nhưng mà đã sắp xếp cho chính mình ngày nghỉ cuối tuần. Anh vốn muốn dùng mấy ngày này cùng cô đi dạo chơi khắp nơi, nhưng mà cô lại lắc lắc đầu.
19 "Phồn Tinh?" "A?" Cô lấy lại tinh thần, "Đây. . . . . " Cô chỉ chỉ vào cái tên ở trên danh sách làm cho cô thất thần kia, "Là cô dâu có phải không?" Lôi Húc Minh cười yếu ớt, lấy chiếc đũa gõ gõ trán cô: "Chẳng nhẽ em cho rằng chú rể mặt đen thui kia thích hợp với chữ 'Hoan' này hơn sao?" Nhớ tới chú rể ban nãy vừa thấy Lôi Húc Minh vươn tay bày tỏ sự chúc mừng vẻ mặt liền như gặp phải đại địch, hành động khẩn trương giành bắt tay trước, Phồn Tinh ôm trán bật cười: "Đúng là không thể thích hợp.
20 Đêm qua đối với cô thật sự rất khó khăn đi. Lôi Húc Minh ngồi bên giường tay chạm vào cúc áo sơ mi, hơi hơi nghiêng người nhìn khuôn mặt Phồn Tinh đang vùi trong gối.