61 Cuối cùng Từ Hoãn Hoãn vẫn quyết định về nhà mình ngủ, vì cô luôn không thể đoán trước được khả năng tự kiềm chết của bản thân, sợ một ngày đẹp trời sẽ đánh gục Từ Tĩnh mất.
62
“Người bị bắt cóc không chết? Vậy tại sao thời gian lâu như vậy đều chưa từng xuất hiện? Mẹ Ngôn Lạc mất tích hơn mười năm rồi. ”
“Cố vấn Từ, cô hoài nghi người bị bắt cóc là đồng bọn của gã.
63
“Hồng Bân?” Chồng của Cốc Hàn Yên ngay lúc này lại không liên lạc được.
“Tôi tính gọi điện thoại hỏi anh ta khi nào về lại thành phố S, nhưng mười phút trước điện thoại của anh ta đã tắt máy.
64 Giờ tan tầm ngày hôm sau, Từ Hoãn Hoãn mới được gặp Từ Tĩnh, nhóm Cao Lâm vẫn đang truy tìm tung tích Ngôn Lạc; nhưng, một người giảo hoạt như hắn làm sao dễ dàng lưu lại tăm tích.
65 Ngày hôm đó Từ Hoãn Hoãn nhận được không ít những lời chúc phúc: ba Từ, Từ Tĩnh, Cố Thanh, còn có nhóm Cao Lâm… Cô cảm giác mình thật hạnh phúc, thoải mái hơn nữa đó chính là, nguyên một ngày hôm nay Ngôn Lạc đều không hề đến quấy rầy.
66
Sáu năm sau.
Từ sau khi ‘Chết’, đây là lần thứ sáu Ngôn Lạc về lại thành phố S.
Hàng năm, cứ đúng ngày sinh nhật của Từ Hoãn Hoãn, hắn lại quay về mang theo một món quà; tuy nhiên, hắn chưa bao giờ tặng cho cô, vì dù sao hắn vẫn là ‘Người chết’, chẳng ai thích nhận quà của người đã khuất.