21 Tại hai hiện trường án mạng tìm thấy hai DNA nghi là của hung thủ nhưng lại không đồng nhất, điều này chứng tỏ nghi phạm không chỉ có một người, bọn họ kết hợp ra tay hay gây án đơn lẻ vẫn chưa xác định được.
22
Từ Hoãn Hoãn biết đó là chuông cửa nhà cô. Máu trong người tựa như ngừng chảy, màn hình máy tính phản chiếu gương mặt cô, không còn giọt máu.
Kính cooong!
Lại thêm một tiếng.
23 Nhìn vẻ mặt lơ ngơ không hiểu của Từ Tĩnh, vừa vặn Cao Lâm cũng đang vào trong. Cô đưa email cho anh ta đọc, tiện cho anh ta coi luôn phần hồi âm của cô.
24 Từ Hoãn Hoãn cầm bức ảnh đưa ra trước mặt Hứa Văn Đào: "Mười hai năm trước có một đứa trẻ chết, có phải cô bé này?" Cô chỉ vào cô bé cầm con búp bê bị hỏng một mắt.
25 Từ Tĩnh không nói gì, tầm mắt vẫn nhìn Ngôn Lạc chăm chú, ánh mắt lạnh lẽo nhưng vẻ mặt chẳng chút gợn sóng, tay phải sờ điện thoại di động trong túi áo khoác.
26 Nạn nhân là Đào Văn Viễn, ở trên sổ hộ khẩu ghi là chưa kết hôn, trong sổ cũng chỉ có mình thông tin của ông ta, tên Tống Kiều không nằm ở trong danh sách, nói cách khác cô ta không có hộ khẩu.
27 Chiếc áo trắng tinh bị nhuộm máu đỏ tươi có thêu tên Tống Kỳ; thế nhưng Chu Tề Xương đã tra rất kỹ trên hệ thống, hoàn toàn không có thông tin nào về gã.
28
Tuy rằng Từ Tĩnh đặt cho hai người, nhưng Cố Thanh nhất quyết phải về nhà ăn cơm.
Từ Hoãn Hoãn lôi lôi kéo kéo: "Cố Thanh! Cậu không ăn giùm một ít sao?!"
"Không ăn! Hôm nay bà nội ở nhà, khẳng định sẽ nhồi cơm tớ!" Cố Thanh thuộc dạng người ăn mãi không mập, lại còn kén ăn, dáng cao nên trông cô ta hơi gầy, tối nay nghĩ đến chuyện ăn cơm như đánh trận, toàn thân cô ta bủn rủn.
29 Không rõ đã ngủ bao lâu, Từ Hoãn Hoãn dụi dụi mắt, hé mắt nhìn ghế sofa trống trơn, tay phải buông thõng trên tay vịn, trên người đắp tấm thảm vàngkem.
30 Khoảnh khắc dịu dàng này lại bị tiếng gõ cửa của Cao Lâm cắt đứt. Từ Tĩnh buông lỏng cánh tay, nghiêng người nhìn về phía cửa. Cao Lâm mở cửa đi vào. Qua ô cửa kính anh ta chứng kiến "màn cảm tình" này, bình thường đúng lý không nên quấy rầy, nhưng bây giờ có chuyện gấp, anh ta buộc phải vào gặp Từ Hoãn Hoãn.
31
Tiền Trinh tử vong, nguyên nhân: do trúng độc.
Từ Tĩnh kiểm tra trong cơ thể hắn có thành phần kịch độc, không phải độc tính thông thường mà là độc của nhện.
32 Trong phòng làm việc của đội hình sự, để mau chóng phá án tìm được kẻ tình nghi, Cao Lâm cùng các đội viên đều lựa chọn tăng ca. Đến giờ cơm, Cao Lâm chỉ định người đang tạm thời nhàn rỗi, Chu Tề Xương, ra ngoài mua thức ăn.
33 Từ Hoãn Hoãn liên tục gọi một dãy số, mỗi lần đều chờ bốn mươi lăm giây nhưng đầu dây vẫn lặp đi lặp lại một câu nói giống nhau: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
34 Hai giờ sáng, Từ Hoãn Hoãn nằm trên sofa phòng pháp y mới có thể ngủ thiếp đi, Từ Tĩnh đứng ở sát bên, đợi đến khi hơi thở đều đều, mới xoay người rời khỏi phòng.
35
Từ Tĩnh lựa chọn giống Từ Hoãn Hoãn.
Hoàn toàn không nghĩ tới khả năng này, Từ Hoãn Hoãn trợn tròn mắt, vô thức muốn lên tiếng phản đối. Thế nhưng, Từ Tĩnh cụp mắt nhìn cô, anh đưa tay lên môi làm động tác im lặng.
36
Ngôn Lạc cười cười, tâm tình của hắn rất tốt, giọng điệu vô sỉ: “Dù sao quy tắc trò chơi cũng do tôi định ra, thay đổi một chút anh không để ý chứ?”
Từ Tĩnh khá khẩn trương, nghe ngữ điệu ngả ngớn của hắn, anh lạnh giọng: “Anh muốn như thế nào?”
“Tôi chẳng muốn thế nào cả.
37
Không phải hiểu lầm thì ý là…
Cơ thể Từ Hoãn Hoãn phản ứng nhanh hơn đại não đang trống rỗng, gương mặt trắng nõn bỗng chốc đỏ lựng, cô vô thức lùi về sau một bước, tuy nhiên bàn tay phải nhanh chóng được một cánh tay bắt lấy, lực không mạnh không nhẹ nhưng chẳng thể nào rút ra được.
38 Từ Hoãn Hoãn giật mình, sự căng thẳng xen lẫn thêm chút chờ mong ập đến trái tim nhỏ bé của cô. Anh đang ở rất gần, hơi thở phả trên môi cô, tư thế thân mật chỉ thuộc về riêng hai người.
39 Từ Hoãn Hoãn phát lại đoạn video một lần nữa, sau đó ngừng lại ở một đoạn hình ảnh: “Trong clip này Hồng Dịch Văn thừa nhận mình giết người, biểu hiện của anh ta ngoài hoảng sợ còn có sự hổ thẹn.
40
Mất tích?” Từ Hoãn Hoãn nheo mắt nghĩ thầm: Trùng hợp thế sao?
Cao Lâm quan sát nét mặt nghiêm nghị của cô, vuốt cằm lên tiếng: “Đúng! Trong nhà công ty không tìm được Cố Hạ.