41 Từ Hoãn Hoãn một hơi nói ra tất cả suy đoán của mình, sau đó cô phát hiện Cao Lâm đứng ở đó chỉ nhìn cô im lặng không nói gì, Từ Hoãn Hoãn ‘đọc’ vẻ mặt của anh ta, ái ngại sờ sờ gáy: “Tôi chỉ tùy tiện suy luận không nhất định là chính xác.
42
Từ Hoãn Hoãn phát giác ra điểm bất thường. Cô phát hiện suy đoán trước đây của mình có điểm sai lầm cực kỳ nghiêm trọng.
Nghĩ thật kỹ, Từ Hoãn Hoãn mới tiến đến trước mắt Cao Lâm: “Đội trưởng Cao, những manh mối chúng ta đang có trong tay có điểm mâu thuẫn rất lớn.
43
Ánh mắt Lưu Mẫn lóe lên tia hoảng loạn, sau đó cô ta lộ ra vẻ mặt ngơ ngác: “Cô … Cô đang nóigì?”
Từ Hoãn Hoãn cũng bày ra nét mặt vô tội: “Không nghe rõ sao? Tôi cho rằng mình đã nói rất rõ ràng rồi chứ.
44 Hành tung của Tưởng Văn Văn thật sự Lưu Mẫn cũng không biết, sau khi giết Lưu Niệm thì không còn liên hệ, thậm chí cô ta cũng chẳng nắm được bao nhiêu thông tin về kế hoạch của Tưởng Văn Văn.
45
Nhìn gương mặt của bộ tử thi đó, tất cả mọi người đều lạnh người, khiếp sợ.
Cao Lâm nhìn xuống tấm ảnh trên tay anh ta, gương mặt nạn nhân và người bọn họ đang muốn tìm, Tưởng Văn Văn, giống nhau như đúc.
46
Edit: Yang
Nửa giờ sau, đội hình sự lấy được tất cả hồ sơ vụ án giết người xảy ra vào hai tháng trước, người chết tên Kim Manh, hai mươi bốn tuổi.
47 Điều tra tạm thời không có tiến triển, Từ Hoãn Hoãn ngoẹo cổ qua lại, cầm ly nước sang phòng nghỉ, đặt ly dưới vòi, tầm mắt của cô bị chiếc dù màu đỏ ở trong góc thu hút, hai mắt nhìn trừng trừng vào đó ngơ ngẩn cả người.
48 Nói xong câu kia, Cố Minh không nói thêm bất kỳ chữ nào nữa, mặt không chút cảm xúc ngồi yên ở đó, ánh mắt vẫn vô định. Bất luận Từ Hoãn Hoãn nói gì, hắn làm như không nghe, từ chối giao lưu, thậm chí còn nhắm tịt mắt lại.
49 Từ Hoãn Hoãn có suy đoán như vậy là vì: “Giày cao gót, váy đỏ, vali đỏ … Những thứ tưởng chừng như rất bình thường của người phụ nữ nhưng xuất hiện đột ngột ở trong căn nhà này thì chúng thật sự không thuộc về nơi này.
50 Từ Hoãn Hoãn và Từ Tĩnh rời khỏi công ty đó đã gần sáu giờ. Cô gọi điện thoại thông báo tình hình cho Cao Lâm, sau đó hai người về nhà. Từ Tĩnh đi siêu thị mua thức ăn, còn Từ Hoãn Hoãn ở nhà chơi với Mạn Mạn.
51 Chỉ có tìm được thi thể của người bị hại mới được coi là kết thúc. Tuy nhiện vụ án phát sinh vào hai mươi hai năm và mười sáu năm về trước, bây giờ muốn tiến hành tìm kiếm không phải chuyện đơn giản.
52 Một tuần sau, thi thể cha mẹ Cố Minh lần lượt được tìm thấy, cũng giống như thi thể của Chu Tự Lai, đều bị nhét vào trong chiếc vali đỏ. Từ Tĩnh làm nghiệm thi cho bọn họ.
53
Khụ! Khụ! Ngoài cửa truyền đến tiếng ho khan và tiếng gõ cửa, phát hiện có người đến, Từ Hoãn Hoãn lui về sau một bước, xoay người nhìn ra hướng cửa.
Là Giáo sư Tống, ông ta liếc mắt nhìn Từ Hoãn Hoãn đang xoa xoa hai tay, nhìn người đàn ông tuấn tú phía sau lưng cô, sau đó ánh mắt lại dời về Từ Hoãn Hoãn, “Từ Hoãn Hoãn, vị này là …”
Từ Hoãn Hoãn mau mắn giới thiệu: “Giáo sư Tống, đây là Từ Tĩnh, là pháp y đội hình sự.
54
Cung Kỳ Dịch nhìn Từ Hoãn Hoãn bước tới lần thứ hai, chỉ cần liếc mắt cậu ta dường như đã thấu hiểu cô muốn hỏi gì. Cậu ta thảnh thơi dựa ra sau ghế, tay gõ gõ mặt bàn, hơi nhếch cằm, biểu hiện ung dung: “Ba tiếng sau sẽ có một người chết, các người sắp hết giờ rồi!”
Từ Hoãn Hoãn quay lại văn phòng báo cáo cho Cao Lâm, anh ta sắc mặt nghiêm nghị, gật đầu một cái, rồi quay sang hai cảnh viên: “Hai cậu trước tiên điều tra giúp tôi gần đây có vụ án mất tích nào hay không, có vụ án giết người nào chưa bắt được hung thủ không?”
Hai cảnh viên gật đầu: “Được! Thưa Đội trưởng!” Sau đó hai người bắt tay vào việc.
55 Cả camera và người chứng kiến đều chứng thực Hà Lộ Lộ tự sát, một mình cô ta tiến vào khu nhà cao tầng, ấn nút thang máy, sau đó từ thang máy ra cầu thang bộ để lên sân thượng.
56 Khi Từ Hoãn Hoãn nói ra câu này, nét mặt của Cung Kỳ Dịch lập tức lộ ra vẻ hoang mang, điều này càng chứng thực suy đoán của cô: trước sáu người này, cậu ta nhất định đã từng giết người.
57 Từ Hoãn Hoãn nhìn ra được sự hoang mang trên gương mặt của Cung Kỳ Dịch, cho đến tận giây phút này cậu ta mới thật sự lộ ra tâm trạng này, điều đó mang đến ý nghĩa: một khi bọn họ tìm ra được thi thể, cũng nắm được chứng cứ giết người của cậu ta.
58 Từ Hoãn Hoãn bước ra khỏi phòng thẩm vấn, điện thoại di động vang lên, vừa nhìn hai số cuối 14, cô vô thức nhíu mày. Lần trước Ngôn Lạc gọi cho cô là hai tuần trước, trước khi cúp điện thoại câu cô nói kia ắt hẳn đã chạm vào vết thương của hắn.
59
(Giải thích tên chương này: Tiếng phát ra khi hôn)
Gần trưa, Từ Hoãn Hoãn mới tỉnh giấc, thực ra do đói mới tỉnh. Nằm trong chăn, cô vặn vặn người, thoải mái kêu ‘ưm ưm’ hai tiếng, sau đó mới mở mắt nhìn trần nhà, rồi liếc qua rèm cửa sổ, không có ánh sáng chiếu vào, không thể nhận ra bây giờ là buổi nào.
60 Ngày hôm sau vì buổi chiều Từ Tĩnh có buổi tọa đàm, nên hai người hẹn nhau đến quán ăn gần đó dùng bữa trưa, Từ Tĩnh vào phòng rửa tay, Từ Hoãn Hoãn chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, coi thực đơn.