141 Khải Tư cười lạnh lùng, sắc mặt dữ tợn mà khủng bố, hắn nhìn mọi người liếc mắt một cái, nổi giận mắng: “Làm gì? Các ngươi hỏi ta đã làm gì? Vì sao các ngươi không hỏi xem đã làm gì với ta?!”Hồ ly nhìn hắn, trên mặt yêu mị, lúc này lại trầm tĩnh lạnh lẽo, cô nhìn hắn, chính nghĩa nói: “Khải Tư, tất cả ông có hôm nay, đều là trừng phạt đúng tội! Ông trốn không thoát đâu, thức thời thì thả sư tử ra, có lẽ chúng tôi sẽ tha cho ông, nếu không, cho dù ông có muốn một sống một chết, chúng tôi cũng không để yên cho ông!”“Cô cho ta sợ cô và lũ kia ư?” Khải Tư thản nhiên giương cung, nhắm ngay vào Đào Chi Yêu, không sợ hãi nói: “Hồ ly, nhiều năm như vậy, thời gian cô ở cạnh ta cũng không ít, cô ắt hẳn biết, thứ ta am hiểu nhất là gì, để tôi thử xem là tên của tôi nhanh, hay là các người không để yên cho ta nhanh hơn? Sao, chúng ta thử nhé?”“Ông….
142
143 …… Tí tách…… Tí tách……Đây là tiếng gì vậy……Một khắc rơi xuống từ trên cao kia, trong giấc mộng chỉ nhớ có một mảnh xanh lớn, mà màu xanh giống như bầu trời, khi rơi xuống, chỉ cảm thấy cả thân mình như được đặt trong đám mây mềm mại vậy, trở lại thành trẻ con, được bao trong cơ thể dịu dàng của mẹ.
144 Lơ lửng giữa không trung, cánh cửa đen khổng lồ mở ra, Mị Nguyệt lần thứ hai xuất hiện mắt cô, không đành lòng nhìn cô trốn tránh sự thật, cái gì cũng không chịu tin.
145
146 Còn chưa tỉnh lại, còn chưa thể thở, còn chưa mở mắt ra, khóe mắt đã tràn ra nước mắt chua xót. Tiếp theo, là một trận ho khan kịch liệt, Đào Chi Yêu ho khan, cả người như bị ngâm trong nước đã lâu bỗng có thể thở được, từ từ hồi phục lại.
147
148 Chồn tía đứng ở cửa thật lâu, nhớ lại mọi chuyện khó hiểu ngày hôm nay, lắc đầu thở dài lại thở dài. Lúc này, Dạ Phong lặng yên sóng vai cùng cô, khẽ cười nói: “Sao vậy, còn nghĩ chuyện này à?”Chồn tía thấp giọng nói: “Tôi chỉ thấy mọi chuyện xảy ra quá nhanh, rất không có khả năng.
149
150 Phiên NgoạiEm yêu của anhCung Nhã Thương ôm cô dâu kiếp này của anh, trong lúc mọi người còn đang cười đùa mà đi đến nhà của họ. Vẻ mặt đơn thuần yêu nhìn hai người đã đi xa, Luyến Nhi nắm lấy tay áo Đào Tiểu Đào, trong sáng mà hồn nhiên hỏi: “Anh Tiểu Đào, cái gì gọi là đêm xuân đáng giá ngàn vàng vậy?” Cô bé vừa nghe thấy rất nhiều người nói câu này, nhưng lại không hiểu.