41 Hai tháng trôi qua, khi Cung Quý Dương vội vã quay về Đài Loan, Sầm Tử Tranh giống như hơi nước biến mất, rõ ràng là đã biến mất, chính trong cái ‘rõ ràng’ có hàm ý là….
42 Ngoài cửa xe, trời nhá nhem tối. Tương lai còn có một người đang đợi chờHướng bên trái, hướng bên phải, rồi nhìn về phía trướcPhải đi qua bao nhiêu khúc ngoặc mới tìm được tình yêu.
43 Thật đáng giận!Cung Quý Dương ném mạnh cây đàn xuống đất…. "Bùm!"Cây violin đang nguyên vẹn trong nháy mắt ‘tan xương nát thịt. ’"Tiên sinh, này vị tiên sinh kia.
44 Mộng Thường là chiếc váy dài vô cùng mỹ lệ, dưới sự vùng vẫy theo bản năng của cô, có hơi dãn ra. Vốn dĩ chiếc váy này được thiết kế theo kiểu chữ V thấp ngực, bây giờ lại càng khiến da thịt của cô lộ ra giữa không khí nhiều hơn, làn da trắng tuyết nhẵn mịn nõn nà, quyến rũ gấp bội phần.
45 Thật lâu sau, Sầm Tử Tranh chậm rãi xoay người, nhìn thấy đôi mắt kia đang âm u bỗng nhiên sáng rỡ, trong lòng cứng lại, chỉ thấy đôi môi anh đào của cô hé mở, gằn từng tiếng một: “Tiên sinh Cung, giữa tôi và anh….
46 "Em nói cái gì? Lặp lại lần nữa cho anh!” Vẻ mặt tức giận của Cung Qúy Dương gần như có thể ăn cả thịt người. "Anh có yên hay không?"Sầm Tử Tranh cũng không nhịn nổi nữa, cô đẩy Cung Quý Dương ra, tức điên lên, trừng mắt nhìn anh, lạnh lùng quát: "Anh rất rảnh rỗi có phải không? Thế nào mà bây giờ ngay cả tổng giám đốc cũng nhàm chán như anh vậy? Tôi có qua lại với ai mắc mớ gì đến anh!”"Đương nhiên có liên quan, bất luận trước đây đã xảy ra chuyện gì, em vẫn là người của anh, kẻ khác đừng mơ tưởng cướp đoạt, đừng hòng mơ tưởng!" Cung Quý Dương càng nổi trận lôi đình, giọng điệu cũng nâng lên theo lửa ghen trong lòng.
47 “Leila, những trang phục cao cấp trong bộ sưu tập này, bởi vì đi theo con đường cao cấp, cho nên tôi cho rằng nên truyền bá rộng rãi thêm, nói cách khác nó là một khái niệm để đề cao thiết kế, dùng một loại khái niệm để khuếch đại thị trường thiết kế!”Sau giữa trưa yên tĩnh, ve ở trên cây ra sức kêu gào, dùng âm thanh huyên náo để tô điểm thêm ùa hạ, ánh mặt trời long lanh xuyên qua tấm kính chiếu vào giữa phòng họp.
48 Cung Quý Dương cười ha ha nói: "Dĩ nhiên là không phải thế, anh chỉ cố biểu đạt chính xác ý kiến của mình mà thôi, nhưng… " Anh đột nhiên dừng nụ cười lại, mặt đột nhiên biến sắc.
49 Trong lòng Ngải Mễ xẹt qua một tia lo lắng mơ hồ, lập tức không chút do dự vươn bàn tay nhỏ bé trắng ngó sen ra, lần mò xuống hạ thân anh, ý đồ nắm giữ cái gốc tình.
50 Cung Quý Dương vừa mới tránh ra, cạnh hồ bơi liền chỉ còn lại Ngải Mễ và Ngải Ân Hà. Ngải Ân Hà vẻ mặt ung dung đứng ở đó, bên môi treo nụ cười lạnh nhạt, cô chậm rãi đi tới bên cạnh hồ bơi, ngẩn người nhìn mặt nước lăn tăn.
51 "Cô ——" Ngải Mễ không ngờ Ngải Ân Hà có thể diễn kịch được như vậy, quả thật so với xuất thân được đào tạo chính quy còn chuyên nghiệp hơn. "Quý Dương, anh đừng nghe cô ta nói nhảm, cô ta rõ ràng đang ám chỉ em đã hại cô ta! Cô ta thật sự là tự nhảy xuống đó!" Cô càng thêm nóng ruột, hơn nữa còn bước vội lên phía trước, kéo cánh tay Cung Quý Dương: "Quý Dương, anh phải tin em, anh nhất định phải tin em!""Đủ rồi!"Cung Quý Dương đã không còn nhịn được nữa, anh lạnh lùng rút cánh tay đang bị Ngải Mễ kéo ra, giọng nói không mang theo chút cảm tình nào:"Tôi biết rõ chuyện này là thế nào, trước tiên em cứ về đi, tôi sẽ bảo tài xế đưa em về.
52 Tình, chân thành chính là như vậyDuyên, khéo léo chính là như vậyYêu, sâu nặng chính là như vậyÝ, nồng đậm chính là như vậyNhưng mà một mảnh tình duyên ấy, có bị bụi bặm thời gian che lấp đi hay khôngKhiến cho người yêu nhau không thể yêu nhau nữa.
53 Cung Quý Dương trái lại không chút hoang mang, bộ dáng đổi khách làm chủ, chỉ thấy anh thoải mái lấy tất cả quần áo của mình ra, sau đó đi tới trước tủ treo quần áo, đưa tay kéo mở cửa tủ quần áo ra ——Sầm Tử Tranh nhất thời cả kinh trong lòng, cô không nói hai lời, chạy đến trước tủ treo quần áo, chắn trước người Cung Quý Dương:"Này, rút cuộc anh muốn làm gì hả?"Cùng lúc hỏi câu này, trong lòng cô luôn cảm thấy từng cỗ cảm giác bất an như thủy triều tràn ngập trong cơ thể mình!Cung Quý Dương không trả lời vấn đề của cô ngay, mà sau khi liếc nhìn số quần áo trong tủ của cô, khoa trương huýt sáo một tiếng, ngay sau đó, bàn tay to chuẩn xác không lầm tí nào ném mấy cái váy áo của Sầm Tử Tranh ra ngoài.
54 Quyển 4: Tình duyên - Nghiệt duyênChương 03: Vở kịch trăm năm khó được xemHành động đột ngột của Cung Quý Dương khiến cho hai vị cảnh sát ngơ ngác nhìn, hai người nhìn nhau, trong chớp mắt tình huống trở nên rất kỳ cục.
55 Quyển 4: Tình duyên - Nghiệt duyênChương 05: Cô ấy không phải emĐọ không nổi sức lực với Cung Quý Dương Sầm Tử Tranh không thể không ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, nào hay câu nói của hắn như một mũi dùi hung hăng đâm thẳng vào tim cô, cắm sâu trong đó.
56 Quyển 4: Tình duyên - Nghiệt duyênChương 07: Trở thành bà chủ cho thuê nhà (2)Một loạt câu hỏi ào đến khiến cô không biết phải làm sao mới tốt mà thái độ của Cung Quý Dương càng khiến cho cô bối rối không biết làm thế nào.
57 Quyển 4: Tình duyên - Nghiệt duyênChương 09: Đêm mị hoặc (2)Cung Quý Dương trước giờ vẫn là tây trang giày da, tinh thần hăng hái, đầy sức hấp dẫn tuy khiến người khác không dám nhìn thẳng nhưng ít ra cô còn dám hô to gọi nhỏ với hắn, nhưng tối nay, một Cung Quý Dương ung dung nhưng lại toát ra khí phách cực độ khiến cho cô thấy sợ hãi.
58 Quyển 4: Tình duyên - Nghiệt duyênChương 11: Đêm mị hoặc (4)'Xin hãy tin anh, anh nói những lời này đều là sự thật. Tranh Tranh, em phải biết, nếu như anh muốn dùng thủ đoạn để ép em trở lại bên cạnh anh, điều này hoàn toàn có thể nhưng.
59 Quyển 4: Tình duyên - Nghiệt duyênChương 13: Hối lộ nhạc mẫu tương lai (1)Không khí của buổi sáng sớm thật tươi mát, cũng không thể phân biệt được là mùi hương ấy từ đâu đến, dù sao thì Sầm Tử Tranh chính là thức giấc trong một buổi sáng đầy nắng thế này.
60 Quyển 4: Tình duyên - Nghiệt duyênChương 15: Hối lộ nhạc mẫu tương lai (3)Bà Sầm nghe Cung Quý Dương nói vậy nở một nụ cười từ tận đáy lòng, bà nói: 'Xem đứa bé này kìa, thật biết ăn nói, đương nhiên bác gái xem con như người trong nhà rồi!'Sầm Tử Tranh.