21 “Tử Tranh, không nên nói nữa!”Tinh Nghiên cảm thấy tứ phía đều là ánh mắt muồn giết người của các nhóm học tỷ, cô có chút hoảng sợ kéo cánh tay Sầm Tử Tranh, đây là như thế nào vậy? Vì sao cô ấy nhìn Cung học trưởng giống như nhìn thấy kẻ thù vậy?Cung Quý Dương sau khi nghe thấy thế không giận mà bật cười, anh bước lên một bước, ánh mắt sắc bén nhìn Sầm Tử Tranh nói: “Nếu em nghĩ rằng muốn dùng cách này để khiến anh chú ý, như vậy thì anh nói cho em biết, em đã thành công, em đã khiến anh rất thích thú!”Sầm Tử Tranh quay đầu, vẻ mặt đầy sự chán ghét……“Vị Cung học trưởng này, anh thật đúng là một con Khổng Tước đực, chẳng những có quan hệ bừa bãi, mà còn kiêu căng ngạo mạn khiến cho người khác chán ghét, anh cảm thấy hứng thú với tôi? Haha, đáng tiếc rằng tôi đối với anh chẳng có chút hứng thú nào!"Nói xong, cô đưa mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tinh Nghiên, nhẹ giọng nói: “Tinh Nghiên, mình đi về trước, vốn đã rất đau đầu, bây giờ….
22 Đêm lạnh như nước, bốn phía xung quanh vườn trường là ánh sáng êm dịu của đèn đường, không khí mờ ảo bao phủ nơi này…. . “Tiểu học muội Tử Tranh……” Cung Quý Dương từ vũ hội đuổi theo sau, trực tiếp ngăn cản bước đi của Sầm Tử Tranh….
23 Sinh viên đại học năm nhất tại phòng thiết kế màu sắc. Nơi này là nơi chuyên biệt dành cho sinh viên đại học năm nhất chuẩn bị thiết kế màu sắc, bên trong không những cung cấp phương tiện phục vụ cho việc sử dụng của sinh viên, mà quan trọng hơn là đáp ứng được không gian để sinh viên tự do phát huy.
24 Nụ cười ấm áp bên môi Sầm Tử Tranh như dòng nước chậm rãi chảy vào trong lòng mắt Thư Tử Hạo, từ từ hòa tan vào lòng anh, trong nháy mắt, đôi mắt trong veo mà lạnh lùng trước sau như một dần dần tản ra ánh sáng dịu dàng, mang theo chút cưng chiều khiến người khác kinh sợ.
25 “Anh……” Sầm Tử Tranh nghe vậy sắc mặt lập tức biến đổi, ngay sau đó liền lùi về sau vài bước, đôi mắt lộ ra vẻ kinh sợ giống như một cơn sóng đột nhiên đánh úp lại, lập tức thay vào đó là một loại chán ghét thật sâu.
26 Thư Tử Hạo ném ra một đấm mạnh mẽ vô cùng tàn nhẫn, vừa nhìn đã biết đây là kết quả của việc thường xuyên đi đến phòng tập, khi đó anh sử dụng toàn bộ sức lực muốn tạo ra một đấm trí mạng nhắm ngay vào khuôn mặt Cùng Quý Dương, nhưng anh lại không ngờ tới rằng Cung Quý Dương chỉ nhanh nhẹn lách mình một cái, anh ta có thể dễ dàng tránh được nắm đấm mạnh mẽ này.
27 Cuộc sống đại học thì muôn màu muôn vẻ, nhất là vào buổi tối chủ nhật, đó lại càng là thời gian vô cùng vui vẻ, mà Sầm Tử Tranh sau khi mất hai ngày để chỉnh sửa lại tài liệu, đi học cũng đã lâu, chủ nhật này cô phải trở về thăm cha mẹ mình, em trai lại đang học ở xa, cho nên cô cố gắng dành nhiều thời gian để chăm sóc hai người.
28 Trăng, bầu trời đêm lờ mờ kéo mây che mất đi chút vầng sáng, cũng may vẫn còn chừa lại mấy đốm sáng lấm tấm trong đêm. Sầm Tử Tranh từ chối đề nghị được Thư Tử Hạo đưa về nhà, nếu để cho ba mẹ phát hiện, nhất định sẽ tra hỏi cho đến đầu đuôi ngọn ngành.
29 Cung Quý Dương không cảm thấy tức giận chút nào, chỉ là đôi môi mỏng bướng bỉnh lỳ lợm càng thêm vẻ tà ác: “Nói cho anh biết, có phải vừa nãy cái tên kia tỏ tình với em có phải không?”“Làm sao anh biết được?” Sầm Tử Tranh theo phản xạ hỏi lại, giờ phút này cô cảm thấy trong lòng lạnh run, người đàn ông này quả thật là xuất hiện mọi lúc mọi nơi, không lẽ toàn bộ sự việc đều bị anh nhìn trộm hay sao?Nghĩ đi nghĩ lại, một chút lo lắng sâu sắc đã tràn đầy trong lòng cô, cô cảm thấy vô cùng hối hận, làm sao mà có thể chết tử tế khi đang trên xe của anh?“Em đang ở đây lo lắng cho cậu ta?!” Ngón trỏ của Cung Quý Dương ái muội lướt qua cánh môi mềm mại của cô, khiến cô cảm thấy run rẩy: “Nếu em dám đồng ý lời tỏ tình của cậu ta, anh đảm bảo sẽ khiến cho cậu ta chết cực kỳ thảm!”Dịu dàng thì thầm giống như một loại rượu ngon, chỉ có một chút hương thơm nhưng lại hơi say.
30 Những lời này của Sầm Tử Tranh lời nói ra, cô cảm thấy vô cùng hối hận, bởi vì cô nhìn thấy rõ ràng đôi mắt Cung Quý Dương bắt đầu nheo lại, giữa con ngươi tà mị mang theo chút vẻ không vui….
31 Nghe vậy, Sầm Tử Tranh không khỏi cả kinh, theo bản năng càng cắn chặt khớp hàm, làm sao cô có thể tên đàn ông đáng giận này thực hiện được chứ?Cung Quý Dương chống lại ánh mắt quật cường của cô, cười đến vô lại….
32 Cũng bởi vì năm trăm vạn này, từ ngày đó Cung Quý Dương giống như một con quỷ bám lấy Sầm Tử Tranh, vừa lấy lý do đòi nợ, cũng thuận nước đẩy thuyền mà theo đuổi cô.
33 Cung Quý Dương vừa dứt lời, Sầm Tử Tranh liền dùng một loại ánh mắt cực kỳ thương xót nhìn anh, giống như nhìn một đứa trẻ đang bị lạc đường. Cung Quý Dương bị cô nhìn với vẻ mặt đó có chút khó hiểu, anh tà mị cười nói: “Tranh Tranh, nếu vẻ mặt này của em là đang bày tỏ niềm vui sướng, thì anh hoàn toàn có thể tiếp nhận!”Sầm Tử Tranh ngược lại không tức giận, sau khi cô thầm than một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Cung Quý Dương, anh giống như Nhị Thế Tổ vậy, chỉ dựa vào quyền thế trong nhà mà diễu võ dương oai, phong lưu thành tính, nếu một khi anh mất đi những thứ tài sản này, anh còn lại cái gì? Nói trắng ra, đằng sau bóng dáng của tiền bạc thì anh cũng chỉ là con quỷ nhát gan mà thôi!”*Nhị Thế Tổ: con của những nhà giàu có.
34 “Ài…. . ” đúng một tiếng đồng hồ, tiếng than vãn của Cung Quý Dương không ngừng nghỉ một phút nào, chỉ thấy anh lười biếng nằm trên sofa, trên mặt đã phờ phạc rũ rượi.
35 “Cung Quý Dương, anh điên rồi, nơi này là trường học, mau buông tôi ra!”Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh thật sự là vừa thẹn vừa giận, nhất là khi dường như toàn bộ ánh mặt của nữ sinh đều rơi trên người cô, cô càng cảm thấy bản thân mình đang bị Cung Quý Dương dồn đến đường cùng!Cung Quý Dương trả lời một tiếng ‘Không’ nơi cổ họng, chỉ tự nhiên ôm cô đi về phía xe, không thèm quan tâm đến đôi bàn tay trắng ngọc ngà của Sầm Tử Tranh đang đánh vào ngực mình!Về cú đánh này không có một chút sức lực nào làm anh đau, ngược lại anh sẽ càng đau lòng hơn khi bàn tay nhỏ bé của cô bị đau đớn!Cung Quý Dương ôm Sầm Tử Tranh đi xuyên qua ánh mắt của các nữ sinh, mà phía sau là ba người đàn ông nghênh ngang theo sát, đối với ánh mắt sùng bái của nữ sinh thì đã trở thành thói quen.
36 Khi bốn chiếc xe thể thao nhanh như chớp chạy đến công viên trò chơi, cái loại phong cách siêu cấp này khiến các du khách phải nhao nhao kinh hãi……“Cung Quý Dương, anh đưa tôi đến đây làm gì?”Tâm tình của Sầm Tử Tranh phải dùng đến từ kinh sợ để hình dung, thật sự là cô không rõ vì sao anh ta vẫn còn muốn đến nơi này, lần trước rõ ràng là sợ muốn chết.
37 *Chó gấu: người nhát gan vô dụngMồ hôi trên trán Cung Quý Dương vừa được lau đi lại tiếp tục rơi xuống, một người luôn thích nhếch môi nở nụ cười quỷ dị bây giờ đã là một người hoàn toàn khác hẳn.
38 Đôi mắt Sầm Tử Tranh tràn ngập hơi nước, cô ngẩng đầu ngẩn ngơ mà nhìn Cung Quý Dương, một giọt nước mắt trong suốt vẫn đọng lại trên khuôn mặt mềm mại, môi anh đào hé mở, một bộ dạng vừa thấy đã thương.
39 “Học trưởng Cung? Anh……anh đã làm gì với Tử Tranh rồi hả?”Đôi môi mỏng của Cung Quý Dương khẽ nhếch lên, lập tức nói: “Tôi làm cùng với cô ấy……. việc yêu, ha ha, cậu cứ từ từ mà tưởng tượng!” Nói xong, liền cúp điện thoại, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt tà ác.
40 Màn đêm âm u, trong căn phòng tối tăm, bóng dáng xinh đẹp của Ngải Ân Hà đứng ở bên cửa sổ sát đất, một tia chớp xẹt ngang bầu trời, chiếu sáng đôi mắt thâm trầm kia……Sầm Tử Tranh!Hai bàn tay của cô khẩn trương nắm lại, ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng ‘Ầm ầm….