Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ Q.4 - Chương 03-04

Chương trước: Q.4 - Chương 2: Mạnh Mẽ Vào Ở (2)



Quyển 4: Tình duyên - Nghiệt duyên

Chương 03: Vở kịch trăm năm khó được xem

Hành động đột ngột của Cung Quý Dương khiến cho hai vị cảnh sát ngơ ngác nhìn, hai người nhìn nhau, trong chớp mắt tình huống trở nên rất kỳ cục ...

'Này Cung Quý Dương, anh diễn kịch đủ chưa?'

Sầm Tử Tranh cảm thấy đầu đau quá, cô xoay người nhìn về phía hai vị cảnh sát nói: 'Hắn rõ ràng là đang diễn trò, hai người chắc là không dễ bị gạt như vậy chứ?'

Một trong hai vị cảnh sát nghe vậy vò vò đầu sau đó bước đến, vỗ vỗ vai Cung Quý Dương nói: 'Tiên sinh, anh đừng như vậy mà, có thể phối hợp một chút để chúng tôi dễ làm việc không? Với lại nửa đêm nửa hôm anh chạy đến nhà một cô gái để làm gì vậy?'

Như yêu cầu của họ, Cung Quý Dương ngồi thẳng lên, nhưng gương mặt anh tuấn vẫn vùi thật sâu giữa hai tay, bộ dạng khóc lóc của hắn được khéo léo che giữa những ngón tay thuôn dài, nhìn không rõ hắn rốt cuộc là khóc thật hay chỉ là giả vờ.

'Anh cảnh sát, thực ra ... thực ra tôi vẫn luôn ... luôn ở trong nhà này ... bởi vì ... bởi vì tôi là ... tình phu mà vị tiểu thư này ... bao dưỡng ... Tại cô ấy ... thay lòng đổi dạ ... còn đuổi tôi ... ra khỏi nhà này ... thật là ... không có thiên lý ...'

Tiếp theo lại là một tràng tiếng khóc ai oán.

'Tình phu?' Hai vị cảnh sát nghe đến ngây người, bọn họ đều bị lời khai của Cung Quý Dương làm cho sửng sốt.

Còn Sầm Tử Tranh chỉ cảm thấy chân mình mềm nhũn, nếu như hai vị cảnh sát không có ở đây cô thật sự muốn một cước đá văng cái tên đàn ông mặt dầy kia xuống lầu, hắn ... lại dám nói hắn là tình phu của cô ...

'Đúng đó ...' Cung Quý Dương vừa thấy chiêu này có hiệu quả trong lòng vui như mở cờ nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ khổ sở và giọng nói càng thê lương hơn: 'Tình phu, nói trắng ra là ... chính là ... chính là trai bao mà, các vị làm cảnh sát phải giúp tôi nói một câu công bình, chẳng lẽ làm trai bao thì nhất định phải bị đãi ngộ như vậy sao? Cô ấy ... cô ấy đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!'

Nói xong hắn lại cúi thấp đầu, một ngón tay chỉ về phía Sầm Tử Tranh khiến cho cô sắc mặt chợt trắng chợt đỏ!

Hắn thật sự dám tự hủy thanh danh của mình...

Vừa ăn cướp vừa la làng? Người thật sự vừa ăn cướp vừa la làng chính là hắn mới đúng, cô còn đang muốn hỏi đạo trời ở đâu đây?

Một vị cảnh sát khác lúc này mới từ từ hoàn hồn lại, anh ta bước đến, chau mày, đôi mắt thâm thúy rõ ràng là đầy bất mãn: 'Vị tiểu thư này, cô làm vậy không khỏi là quá đáng quá đấy! Tuy rằng chúng tôi không có quyền can thiệp quyền nuôi trai bao của cô nhưng hành vi có mới nới cũ như vậy không phải là chuyện mà một công dân tốt nên làm!'

'Tôi không có ...'

'Tiểu thư, tôi biết cô nhất định sẽ không thừa nhận nhưng đàn ông có tôn nghiêm nhất định của mình nếu như không phải cô bức anh ta đến mức không có lối thoát thì sao anh ta lại như thế được chứ?'

Vị cảnh sát đang đứng gần bên Cung Quý Dương vừa an ủi hắn vừa ngắt lời Sầm Tử Tranh, nét mặt hết sức bất mãn.

'Các vị, xin nghe tôi nói ...'

'Tôi nghĩ cô cũng không cần nói gì thêm nữa, vì chuyện này mà lãng phí nhân lực của cảnh sát chúng tôi, lại thêm hành vi đáng giận của cô tạo thành tổn thương về mặt tinh thần rất lớn cho anh ta, tổng cộng phạt cô mười vạn để cảnh cáo, lần sau nếu có tình huống tương tự xảy ra chúng tôi sẽ trực tiếp đưa cô đến sở cảnh sát xử lý!'

Một vị cảnh sát khác nóng nảy ngắt lời của Sầm Tử Tranh.

'Cái gì chứ? Mười vạn? Các người đi cướp luôn cho rồi đi!'

CÔ phẫn hận nhìn hai người cảnh sát không biết phân biệt trắng đen kia, hận đến nỗi không thể sập cửa đuổi ngay hai người kia đi.

'Sỉ nhục cảnh sát coi chừng tội nặng thêm một bậc nữa!' Vị cảnh sát còn lại hời hợt nói.

'Các người ...'

Sầm Tử Tranh không ngờ mình lại "tiền mất tật mang", cô càng không ngờ Cung Quý Dương lại dùng chiêu hạ tiện này, lần này cô thật đúng là thua tâm phục khẩu phục.

Lúc này Cung Quý Dương mới nghẹn ngào lên tiếng, hai tay hắn không ngừng chà lên mặt, nhìn như đang lau nước mắt khiến người khác nhìn liền thấy tội nghiệp.

'Các vị đừng phạt cô ấy, bằng không ... lát nữa các vị đi rồi ... cô ấy nhất định trút giận lên người tôi ... huhuhu ... tôi đúng là số khổ ... tôi nhận mệnh rồi ... huhuhu ...'

'Cung Quý Dương, anh có thôi đi không hở?'

Sầm Tử Tranh không thể nhịn nổi nữa, cô rống lớn một tiếng sau đó bước đến định nâng mặt hắn lên để cho hai vị cảnh sát nhìn thấy sự giả trang của hắn.

Nào ngờ một vị cảnh sát càng nhanh hơn ngăn lại động tác của cô ...

'Tiểu thư, trước mặt chúng tôi mà cô còn đối xử với anh ta như vậy có thể tưởng tượng thường ngày cô đối xử với anh ta hung hãn đến đâu, bằng không sao anh ta lại khóc thảm thương như vậy chứ? Nếu cô còn tiếp tục làm như vậy, coi chừng chúng tôi tố cáo cô tội cố ý gây tổn thương cho người khác đó!'

Sầm Tử Tranh rốt cuộc đã hiểu mình bị trúng kế của Cung Quý Dương, làm như vậy hắn sẽ khiến cảnh sát càng đồng tình với hắn.

Cô cố nén giận, tối nay thật sự quá xui xẻo rồi!

Hai vị cảnh sát nhìn thấy Sầm Tử Tranh dần bình tĩnh trở lại, tưởng rằng lời nói của mình đã trấn áp được cô vì vậy cúi người nhẹ giọng nói với Cung Quý Dương: 'Anh không nên đau lòng, cũng không nên khó xử, nếu như lần sau cô ấy còn đối xử với anh như vậy, anh hoàn toàn có thể đi báo cảnh sát, tuy rằng chúng tôi không quá ủng hộ đàn ông làm tình phu gì đó nhưng đó cũng là quyền tự do của anh, cảnh sát chúng tôi sẽ bảo vệ quyền lợi hợp pháp cho anh!'

Câu nói này khiến Sầm Tử Tranh cảm thấy trời đất tối sầm, nhưng lại khiến cho Cung Quý Dương càng cảm động đến không ngăn được nước mắt ...

'Các vị cảnh sát, cám ơn các vị ... sau này nếu tôi kiếm được tiền ... nhất định sẽ nộp thuế nhiều hơn ... huhu ...'

Sầm Tử Tranh vô lực vỗ vỗ tay lên trán, cả người mềm nhũn ngã ngồi trên giường, nhìn Cung Quý Dương đang diễn kịch đến cao trào, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Hắn kiếm tiền còn chưa đủ sao?

Mà điều càng khiến cô tức giận là hai vị cảnh sát này rõ ràng là ngu ngốc dễ lừa mà. Hay là bởi vì họ không thường xem mấy kênh kinh tế bằng không tại sao không nhận ra Cung Quý Dương chứ?

Cảnh sát lại mất một lúc an ủi hắn sau đó rốt cuộc đã rời đi bỏ lại một Sầm Tử Tranh tràn đầy phẫn nộ trừng mắt nhìn Cung Quý Dương.

Chương 04: Em biết anh nhớ em đến thế nào không?

Sầm Tử Tranh không dám về nhà!

Bởi vì cô thật sự sợ một khi về nhà sẽ nhìn thấy tên yêu nghiệt kia!

Nhưng sau một ngày bận rộn với công việc cô vẫn không tự chủ được mà trở về nhà mình, tối qua vất cả một đêm sau cùng mới đuổi được Cung Quý Dương về phòng khách ngủ, hôm nay chỉ mong người đàn ông kia không còn xuất hiện trong tầm mắt cô bằng không chắc cô sẽ điên mất!

Hy vọng hắn chỉ là nhất thời nổi hứng chứ không phải thực sự muốn ở cùng cô!

Nghĩ như vậy nên bàn tay đang cầm chìa khóa bất giác thả lỏng một chút, cảm giác xâu chìa khóa không nặng đến như vậy.

Chìa khóa vừa xoay, ngay lúc cô đang muốn đẩy cửa bước vào thì cửa đã bị người nào đó từ trong kéo ra ...

Nhất thời Sầm Tử Tranh sợ đến ngây người, ngay lúc cô còn chưa hoàn hồn lại thì chỉ cảm thấy trước mắt lóa lên sau đó hai chân đã rời khỏi mặt đất, cả người cô bị một đôi tay rắn chắc nhấc lên, ôm ngang ...

'Aaaaa ...' Rốt cuộc Sầm Tử Tranh cũng thốt được thành lời bởi vì cô đã nhìn thấy gương mặt mang theo nụ cười tà tứ của Cung Quý Dương.

Quả nhiên hắn còn ở lì trong này!

'Thả tôi xuống!'

Bàn tay nhỏ của Sầm Tử Tranh không ngừng đấm vào ngực hắn muốn hắn thả ra, cho đến khi thấy bàn tay cô đánh đến đỏ Cung Quý Dương mới thả cô xuống.

'Đánh anh như vậy chỉ làm em bị thương thôI!'

Hắn đau lòng vừa nói vừa nâng tay cô lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng giúp cô xoa xoa chỗ đau sau đó đôi môi mỏng đầy sức quyến rũ nhẹ nhàng hôn lên chỗ sưng tấy trên bàn tay.

'Anh ...' Sầm Tử Tranh thấy tim mình như bị chấn động mạnh sau đó vội vàng rụt tay lại: 'Buông tôi ra!'

Cả người cô toát ra vẻ cảnh giác rõ ràng hệt như một chú nhím đang giương hết những gai nhọn để tự bảo vệ mình.

Nét cười trên mặt Cung Quý Dương không hề giảm, hắn cũng không miễn cưỡng cô làm gì chỉ nhún vai nói: 'Được, được rồi, em đừng khẩn trương như vậy chứ!'

Sầm Tử Tranh nhìn Cung Quý Dương, thấy hắn đang mặc một bộ quần áo trong nhà liền cả kinh biến sắc mặt: 'Anh nhàn rỗi lắm phải không? Không phải anh ngây thơ đến mức cho rằng tôi sẽ đồng ý cho anh ở lại đây chứ?'

Hắn ăn mặc kiểu quỷ gì thế này?

Cung Quý Dương nhướng mày cười: 'Em là cố chủ của anh cho nên anh ở lại đây cũng là chuyện đương nhiên thôi!'

'Cung Quý Dương, anh ... anh thật là vô sỉ!

Sầm Tử Tranh vung chiếc túi xách trong tay, trong đầu thực sự có suy nghĩ muốn hung hăng ném chiếc túi xách này vào đầu hắn nhưng nghĩ lại cô thấy đáng tiếc cho chiếc túi của mình nên chỉ đành ném nó xuống sofa.

Cung Quý Dương thấy bộ dạng tức tối của cô thật đáng yêu, nụ cười trên mặt càng rạng rõ, hắn bước đến hai tay giữ chặt đôi tay cô, dẫn cô đi về phía phòng ngủ ...

'Này, anh làm gì vậy?' Sầm Tử Tranh thấy hành động này của hắn, cả người sợ đến co quắp lại.

'Em yêu, nhỏ tiếng một chút đừng để người ta nghe thấy lại hiểu lầm anh đang cưỡng bức em!' Cung Quý Dương quay đầu lại người, 'Vào xem sẽ biết ngay mà!'

Sầm Tử Tranh hung hắn cắn lấy môi mình, cô cảm thấy đầu thật choáng váng, chừng như có muôn ngàn ác ma đang bay lượn trước mắt mình ...

Khi cô bị Cung Quý Dương lôi kéo vào đến phòng ngủ, một mùi hương thơm ngát ập đến khiến toàn thân cô đều chấn động!

Chiếc giường của cô rõ ràng là đã bị đổi thành một chiếc giường thật lớn hình trái tim màu hồng lãng mạn, chiếc giường lớn đến nỗi chiếm gần hết diện tích của phòng ngủ, không chỉ như vậy, hoa Marguerite xinh đẹp như nụ cười của một thiếu nữ bày đầy trên giường, bày cả trên thảm, tô điểm rực rỡ cho cả căn phòng.

Sầm Tử Tranh đưa tay bụm miệng che đi một tiếng kêu kinh ngạc, hai mắt cô trợn to nhìn không rõ là vui mừng hay buồn bã!

'Thích không?'

Cung Quý Dương vòng tay ôm cô từ phía sau, hơi thở ấm áp phả sau gáy cô như muốn chuyển tải tình ý tràn đầy.

Hơi thở nóng rực thổi đến từ phía sau khiến Sầm Tử Tranh đột nhiên khôi phục lại thần trí, cô giãy dụa một lúc nhưng thấy không có hiệu quả, chỉ đành lạnh giọng nói: 'Thực xin lỗi, sự lãng mạn này không thích hợp với tôi! Hơn nữa, anh có tư cách gì mà lại đổi giường của tôi chứ?'

Đáng chết thật!

Hắn trang hoàng căn phòng như vậy có khác nào là phòng tân hôn chứ, chẳng lẽ hắn làm tổn thương cô như thế còn chưa đủ hay sao?

Cung Quý Dương nghiêng đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của Sầm Tử Tranh, trên môi câu lên một nụ cười: 'Bởi vì giường của em nhỏ quá, không đủ cho hai chúng ta ngủ!'

'Ai muốn ngủ chung với anh chứ ...'

Sầm Tử Tranh nghe vậy càng kích động vừa xoay đầu định phản bác thì nào hay ... động tác này lại vô tình đẩy cô đến gần môi của hắn hơn.

Khi cô ý thức được điểm này thì muốn trốn đi thì đã không còn kịp nữa, bàn tay to của Cung Quý Dương đã đặt ở sau ót cô, cố định nó ...

'Tranh ...'

Nụ hôn mang theo sức mạnh chừng như có thể hủy diệt quả đất như muốn nuốt lấy Sầm Tử Tranh khiến cô muốn trốn đã không còn kịp nữa, thân thể cao lớn của hắn phủ lên thân thể bé nhỏ của cô, khiến cô hoàn toàn bị lấp mất trong hơi thở của hắn.

'Ưmmm...'

Sầm Tử Tranh không khó cảm nhận được trong nụ hôn cuồng dã của Cung Quý Dương mang theo một sức mạnh đủ khiến lý trí của cô bị hủy diệt mà cô chưa kịp đẩy hắn ra thì đã cả người đã bị hắn đẩy đến bên giường.

Trong chớp mắt, Sầm Tử Tranh thấy mình chìm giữa biển hoa Marguerite xinh đẹp, mái tóc dài mượt mà như tơ xõa tung như ngàn vạn sợi dây trói chặt lấy Cung Quý Dương.

'Đừng ...'

Cô còn chưa hết kinh hoàng thì Cung Quý Dương đã áp người xuống, hoàn toàn vây lấy cô vào lòng mình.

Hắn cắn nhẹ đôi môi mềm mại của cô, đôi môi đói khát như vừa tìm được nguồn suối mát liều mình hút lấy sự ngọt ngào của cô, chừng như muốn đem cô hút vào trong huyết dịch của mình.

Kích tình điên cuồng giống như một ngọn lửa vừa bùng lên, tản mát khắp toàn thân hắn...

Kích tình như một cơn sóng lớn mang theo sức mạnh dời núi lấp biển, trong chớp mắt nhấn chìm lấy cô ...

Toàn thân Sầm Tử Tranh không kìm được mà khẽ run, ngay lúc cô tưởng rằng mình không thể chống đỡ mà thỏa hiệp với nụ hôn của hắn thì một tia lý trí cuối cùng khiến cô mở mắt ra, lại ngoài ý muốn nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy tình ý của Cung Quý Dương ...

Ngay lúc này hắn như một con báo – xinh đẹp nhưng nguy hiểm, ngũ quan tuấn mỹ lại thêm mấy phần dã tính khiến người ta phải nín thở ...

Quyến luyến không nỡ rời môi cô ra, hắn chống trán mình lên trán cô, tình tứ đăm đăm nhìn cô, ánh mắt như lửa nóng, thấp giọng thì thầm: 'Tranh Tranh, em có biết anh nhớ em đến thế nào không?'

Hắn vừa nói vừa cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Sầm Tử Tranh đặt nơi tim mình: 'Nhiều năm như vậy, nơi này vẫn luôn đau ...'

Loading...

Xem tiếp: Q.4 - Chương 05-06

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Hưu thư khó cầu

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 89


Cách Tôi Xa Chút

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 22


Âm Thân

Thể loại: Đam Mỹ, Huyền Huyễn

Số chương: 8


PS I Love You

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 24