Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ Q.4 - Chương 05-06
Chương trước: Q.4 - Chương 03-04
Quyển 4: Tình duyên - Nghiệt duyên
Chương 05: Cô ấy không phải em
Đọ không nổi sức lực với Cung Quý Dương Sầm Tử Tranh không thể không ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, nào hay câu nói của hắn như một mũi dùi hung hăng đâm thẳng vào tim cô, cắm sâu trong đó.
Cô ngây người để mặc cho Cung Quý Dương cầm bàn tay nhỏ nhắn của mình áp lên lồng ngực hắn để cô không thể không cảm nhận được nhịp tim đập hữu lực trầm ổn của hắn.
Vì sao lại thế này?
Vì sao dáng vẻ lúc này của hắn khiến cho cô cảm thấy cực kỳ chân thật vậy?
Không ...
Hắn chỉ là đang diễn kịch mà thôi!
Nghĩ đến đây Sầm Tử Tranh đột nhiên bừng tỉnh, cô dời tầm mắt đi, môi cười lạnh lùng ...
'Đây là cách mà trước giờ anh dùng để theo đuổi con gái đó sao? Xem ra là rất hữu hiệu bằng không sao anh luôn là tiêu điểm của mấy tạp chí giải trí chứ?'
Không hiểu sao nói câu này cô lại thấy có chút chua xót.
'Tranh Tranh, em đang quan tâm anh sao?'
Cung Quý Dương nhanh nhạy nắm được lỗ hổng trong câu nói của cô, thân thể nóng rực hơi cúi xuống, đôi ngươi đen híp lại nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, mang theo một cỗ dụ hoặc trí mạng.
'Ai thèm quan tâm anh chứ?'
Sầm Tử Tranh không biết vì sao tối nay luôn cảm thấy hoang mang, không biết có phải nguyên nhân là vì thực sự ý thức được phải cùng hắn ở cùng dưới một mái nhà hay không nữa!
Chỉ tiếc là Cung Quý Dương này trời sinh đã có một đôi mắt sắc bén, đôi ngươi sắc như mắt chim cắt chừng như có thể nhìn thấu đến chỗ sâu nhất trong nội tâm cô ...
Thức ra nhiều năm như vậy cô luôn tận lực khắc chế tâm tình vừa yêu vừa hận của chính mình nhưng mỗi lần nhìn thấy những tin tức có liên quan đến Cung Quý Dương trên tạp chí hay trên truyền hình lòng cô vẫn luôn như bị ai lấy dao hung hăng đâm vào, khiến cô đau lòng không thôi.
Nguyên nhân đau lòng rất đơn giản ... bên người Cung Quý Dương không lúc nào không có những gương mặt xinh đẹp khác nhau vây quanh, cực kỳ chói mắt.
Cô hận chính mình không thể quên mối tình kia bởi vậy chỉ đành dùng công việc để xoa dịu nỗi đau vì yêu sinh hận trí mạng từ nơi đáy lòng.
Nhưng, hắn đã quay lại!
Mang theo nụ cười đầy ma lực cùng với thái độ không để tâm đến những chuyện cũ lại một lòng muốn xâm nhập cuộc sống của cô lần nữa khiến cô giống hệt như tám năm trước, phẫn hận nhưng lại không có biện pháp ...
Người đàn ông này thật đáng sợ, đáng sợ đến mức có thể tùy tiện lưu lại một dấu ấn thật sâu đậm trong tâm hồn của đối phương rồi lại rời đi không hề lưu luyến.
Cô phải giữ trái tim mình thật cẩn thận mới được ...
Cung Quý Dương nghe Sầm Tử Tranh nói vậy lại tà tứ cười: 'Còn nói là không quan tâm anh? Không quan tâm sao em lại như đang ghen vậy?'
'Anh thật nhàm chán!'
Sầm Tử Tranh muốn thoát khỏi phạm vi khống chế của hắn nhưng lại kinh hoảng phát hiện ra, cô càng giãy dụa thì ánh mắt của người đàn ông đang áp trên người mình càng thâm thúy.
'Tranh Tranh, nhiều năm như vậy rồi ... anh thật sự rất nhàm chán, nhàm chán đến nỗi phải tìm những người phụ nữ khác nhau để lấp đầy chỗ trống trong tim mình nhưng khi anh gặp được em lần nữa thì mới hiểu rõ, tất cả đều là uổng phí công sức mà thôi ...'
Hơi thở cường hãn nhưng mang đầy sự nguy hiểm bao phủ lấy cô, giọng nói mang theo sự nghiêm túc khiến cho người ta sợ hãi, nụ cười tà tứ trên gương mặt anh tuấn đã hoàn toàn biến mất ...
'Đây là chuyện của anh, không liên quan gì tới tôi!'
Sầm Tử Tranh cố tình không đi tìm hiểu ý nghĩa trong câu nói của cô, cô tận lực che dấu trái tim đang đập thình thịch không ngừng.
'Anh từng thích một cô gái ...' Gương mặt Cung Quý Dương tràn đầy tình cảm, hắn thì thào tự nói, nỉ non như đang nói với người tình.
Tim Sầm Tử Tranh như lỡ mất một nhịp đập bởi vì phần tình cảm trong lời nói của hắn.
Hắn nhìn cô gái đang nằm dưới thân, từ mái tóc dài xõa tung trên bờ vai của cô có thể ngửi được một mùi hương thật ngọt ngào...
Không kìm được lòng, bàn tay to quyến luyến vuốt ve gương mặt cô, nhỏ giọng nói tiếp: 'Cô gái đó sau này gả cho bạn tốt của anh, cũng chính là tổng tài của Lăng thị tài phiệt Lăng Thiếu Đường, trở thành vợ hắn!'
Người Cung Quý Dương đang nói đến chính là Kỳ Hinh!
Cả người Sầm Tử Tranh không kìm được run khẽ sau đó cô ngẩng đầu nhìn Cung Quý Dương, trong đôi mắt tràn đầy phẫn nộ và hổ thẹn ...
'Anh nói những lời này với tôi để làm gì? Tôi cho anh biết, tôi không phải thế thân của cô gái mà anh yêu gì đó đâu!'
Hắn đúng là quá xem thường người khác mà!
Chẳng lẽ không thể chờ thêm mà vội vàng biểu đạt tính tuyệt tình của mình đến thế sao? Nếu hắn đã có người trong lòng vì sao lại còn đến trêu chọc cô chứ? Chẳng lẽ là vì người ta đã kết hôn?'
Nỗi oán hận và phẫn nộ như một bàn tay khổng lồ trong chớp mắt đem tim cô xé vụn thành từng mảnh ...
Nhưng Cung Quý Dương đã chế trụ cô, kiên định nói bên tai cô: 'Người thực sự là thế thân ... là cô ấy!'
Sầm Tử Tranh nghe vậy lạnh nhạt cười: 'Cung tiên sinh đúng là thích nói đùa nhưng ... không buồn cười chút nào!'
'Anh không nói đùa, anh nghiêm túc đó!' Hắn thẳng thắn dứt khoát nói, biểu tình trên mặt cũng trở nên hết sức nghiêm túc.
'Còn nhớ tám năm trước lúc chúng ta lần đầu tiên gặp nhau không? Ngày hôm đó khi em xuất hiện ở cửa hiệu thời trang đó, trái tim anh bởi vì nụ cười của em mà phập phồng thắc thỏm. Em cười thật ấm áp, hệt như ánh mặt trời bao phủ lấy anh, cảm giác ấm áp đó trước giờ anh chưa từng biết đến. Chính vì vậy anh mới không kìm được lòng mình mà mua "Khuynh Tình" vì em, hàm ý chính là vừa gặp em đã khuynh tình ...'
Giọng nói ấm áp trầm thấp của Cung Quý Dương như mang Sầm Tử Tranh trở về lại tám năm trước, cái ngày chủ nhật đầy nắng đó, cái ngày khiến cô cả đời cũng không quên được đó ...
'Em vô duyên vô cớ biến mất không chút tăm tích khiến anh sắp phát điên, nhiều năm như vậy anh vẫn không ngừng tìm kiếm thật không ngờ em đã đổi tên, đổi thân phận. Tranh Tranh em biết không, khi cô gái kia ngồi trong quán cà phê cũng có ánh mắt ấm áp đó, anh còn tưởng rằng mình thật sự nhìn thấy lại em, cô ấy có đôi mắt ấm áp như em, có hơi thở ấm áp như em, nếu muốn nói anh thích cô ấy chẳng bằng nói anh vẫn luôn nhớ đến sự ấm áp mà em mang lại ... Chỉ tiếc là cô ấy không phải em. Cô ấy không phải em ...'
Hắn nhìn sâu vào mắt cô sau đó cúi thấp đầu, vùi đầu thật sâu vào mái tóc dài của Sầm Tử Tranh, tận tình hít thở sự ấm áp và mùi hương từ cô.
Chương 06: Trở thành bà chủ cho thuê nhà (1)
Sầm Tử Tranh cảm thấy người đều run lên, ngay cả trái tim cũng chấn động đến đau đớn, mà cũng là bị dày vò đến đau đớn.
Cô không biết mình sao lại ngoan ngoãn như vậy nằm dưới thân hắn, nghe những lời nỉ non như dành cho người tình của hắn ...
Hắn có thật là yêu cô đến thế không?
Nếu đã yêu như vậy lúc đó vì sao lại bức cô đến bước đường cùng chứ?
'Tranh Tranh ...'
Cung Quý Dương nhướng mắt nhìn đôi mắt như bị phủ bởi một tầng sương mù, xinh đẹp đến động lòng người của Sầm Tử Tranh, thâm tình nói: 'Cho chúng ta một cơ hội bắt đầu lại từ đầu được không? Anh muốn em luôn ở bên cạnh anh, giống như lúc trước vậy, là người phụ nữ của Cung Quý Dương!'
Giọng nói của hắn đầy dụ hoặc và quyến rũ giống như rượu ngon đang tỏa hương thơm nồng nàn, khiến người ta thật dễ say vfi nó.
Tim lại thắt lại ...
Hô hấp của Sầm Tử Tranh bắt đầu có chút dồn dập, cô ngây người nhìn Cung Quý Dương chừng như muốn nhìn thấu đến nơi sâu nhất trong nội tâm hắn nhưng vừa nhìn cô đã bị đôi mắt đầy thâm tình của hắn dọa đến.
'Tôi ... tôi nói rồi, tôi không phải ...'
'Tranh Tranh, nhìn anh!'
Cung Quý Dương chợt ngắt câu nói hoảng loạn của Sầm Tử Tranh đồng thời cũng ngăng chặn ý muốn rời mắt khỏi hắn của cô, giọng điệu vô cùng nghiêm túc ra lệnh cho cô.
Sầm Tử Tranh không tự chủ được lại lần nữa nhìn Cung Quý Dương, ánh mắt đầy hoảng loạn như không biết phải làm sao, cô thừa nhận mình bị những lời vừa rồi của hắn tác động đến, muốn trốn tránh thì phát hiện chính mình đã bị chìm sâu trong đó.
'Tranh Tranh, em nhất định là còn yêu anh bằng không em cũng sẽ không tìm đủ mọi cách trốn tránh anh!' Giọng nói trầm thấp của hắn mang theo một nỗi lo sợ mơ hồ.
'Tôi không có!'
Sầm Tử Tranh cảm thấy chính mình càng lúc càng lún sâu, theo bản năng cô lên tiếng phản bác: 'Tôi không yêu anh, tôi đã không còn yêu anh nữa. Không yêu!'
Cung Quý Dương nghe vậy không giận mà cười ...
'Tranh Tranh, em rốt cuộc cũng đã thừa nhận em từng quen với anh rồi!'
Câu nói của hắn khiến Sầm Tử Tranh nhất thời ngây chúng ta, lúc này cô mới nhận ra, mình bất tri bất giác đã mắc bẫy của Cung Quý Dương. Cơn giận bất chợt bùng lên, cô dùng hết sức đẩy Cung Quý Dương ra một chút sau đó thoát ra khỏi hắn.
'Bất kể là anh có chấp nhận sự thật này hay không chúng ta đều không thể lại ở bên nhau nữa. Xin anh sau này đừng đeo bám tôi nữa!' Cô xoay lưng về phía cửa, giọng cảnh giác nói.
'Nói như vậy, nghĩa là em không còn yêu anh nữa?'
Cung Quý Dương chắp hai tay sau lưng, bên môi câu lên một nụ cười bí ẩn khiến người ta không thể nắm bắt.
'Đúng vậy! Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi đã không còn yêu anh, tất cả những chuyện trước đây của chúng ta tôi đều không muốn nhắc đến nữa, cũng không muốn nhớ đến nữa!'
'Vậy em yêu ai?'
Cung Quý Dương hỏi một câu thật đột ngột, nụ cười trên mặt đã dần trở nên đông cứng lại ...
'Là người đàn ông đêm đó đưa em về nhà sao?'
'Nếu vậy thì sao chứ?'
Sầm Tử Tranh bất mãn cất lời, nhìn hắn một cách khiêu khích.
'Chậc chậc ...'
Cung Quý Dương nhìn không có vẻ gì là tức giận cả, hắn chỉ chậm rãi nói: 'Nếu như anh không điều tra sai thì hắn chẳng qua chỉ là thầy giáo của em mà thôi, trùng hợp cũng là bạn của Thiếu Đường, theo như anh biết, hắn ta đối với em hoàn toàn chẳng có ý gì khác!'
Sầm Tử Tranh nghe vậy trên mặt không khỏi lúc trắng lúc đó, cái cảm giác bị người ta nhìn thấu này khiến cô rất khó chịu ...
'Anh còn dám điều tra tôi?'
Lửa giận trong mắt cô càng vượng nhưng lại có một sức hấp dẫn khiến người ta khó quên.
'Vì sao không được?'
Cung Quý Dương khoanh hai tay trước ngực, nhàn nhã trả lời như thế mình là duy ngã độc tôn, bá đạo mà cuồng dã.
'Cung Quý Dương, anh ... anh thật quá đáng!'
Sầm Tử Tranh tức đến sắc mặt tái đi, 'Anh dựa vào đâu mà làm vậy?'
'Chỉ bằng anh yêu em là đủ rồi!'
Cung Quý Dương chậm rãi trả lời cô, trong giọng nói dễ nghe mang theo một chút trêu chọc.
'Tôi không yêu anh!' Sầm Tử Tranh lần nữa nhấn mạnh ý mình.
Người đàn ông này nghe không hiểu tiếng người hay sao ấy? Cô đã nói rõ ràng đến vậy rồi mà.
Cung Quý Dương vẫn thong dong cười, ngang bướng mà bá đạo nói: 'Nhưng anh vẫn cứ muốn em yêu anh!'
Cô ngẩng lên nhìn hắn, thất thanh kêu lên một tiếng, đôi ngươi đen trong veo nhìn lướt qua cổ hắn, chiếc cằm cương nghị, đôi môi đẹp như cười như không ...
Sau đó ánh mắt rơi thẳng vào một đôi mắt thăm thẳm sâu như đầm nước ...
Dưới ánh đèn sáng rỡ, đôi mắt sâu thẳm của Cung Quý Dương toát ra vẻ dị thường sáng láng, đôi ngươi giống như hai luồng lốc xoáy ...
Sầm Tử Tranh nhất thời cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, bất tri bất giác cả người lùi dần về phía cửa ...
'OK, tôi không muốn tranh cãi với anh nhưng anh phải nhớ kỹ tôi hoàn toàn không có hứng thú cùng anh chơi trò chơi nhàm chán này! Anh muốn ở lại đây cũng được, đưa tiền phòng đây!'
Cung Quý Dương cười càng tà ác, hắn cất giọng nói dễ nghe của mình: 'Tiền phòng? Được, không vấn đề gì!'
'Bệnh tâm thần!'
Sầm Tử Tranh sập cửa bước ra, cô thật sự sợ nếu mình còn ở trong này thêm một giây nào nữa tim cô sẽ chịu không nổi mà tức đến vỡ mất.
***
Từng tia nước ấm áp phun nhẹ xuống người Sầm Tử Tranh, trượt trên đôi vai mảnh mai, chảy xuống cơ thể hoàn mỹ trắng mịn màng của cô, mái tóc dài cũng ướt đẫm nước xõa tung trên vai càng làm ánh lên màu da trắng nõn của cô, cô đứng ngẩn ngơ dưới vòi sen, chỉ mong làn nước kia có thể giúp cô giải tỏa sự buồn bực trong lòng.
Vừa nãy mình bị điên sao, sao tự dưng lại đồng ý cho hắn ở lại nhà chứ?
Những chuyện xảy ra tối nay quá đột ngột, đột ngột đến gần như khiến cô trở tay không kịp mà Cung Quý Dương người đàn ông này rõ ràng là quá hiểu tâm lý phụ nữ, cô càng muốn trốn tránh thì hắn càng thuận thế tấn công cho đến khi cô bị dồn đến ngõ cụt không thể trốn tránh mà thỏa hiệp thì hắn mới chịu buông tay.
Mình sẽ không lại yêu hắn chứ? Sẽ không tin hắn nữa chứ? Những lời hắn nói vừa nãy mình có thể tin được bao nhiêu?
Xem tiếp: Q.4 - Chương 07-08