Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ Q.4 - Chương 11-12
Chương trước: Q.4 - Chương 09-10
Quyển 4: Tình duyên - Nghiệt duyên
Chương 11: Đêm mị hoặc (4)
'Xin hãy tin anh, anh nói những lời này đều là sự thật. Tranh Tranh, em phải biết, nếu như anh muốn dùng thủ đoạn để ép em trở lại bên cạnh anh, điều này hoàn toàn có thể nhưng ... anh muốn em cam tâm tình nguyện, anh muốn tình cảm thực sự xuát phát từ nội tâm của em!'
Cung Quý Dương nhẹ nâng tay cô đặt lên vị trí nơi trái tim mình, sự tiếp xúc nóng rực như muốn làm bỏng làn da cô!
Sầm Tử Tranh kinh hoảng kêu lên một tiếng, thân mình vì hoảng loạn mà khẽ động đậy nhưng chợt cảm giác được vật gì đang chống giữa hai chân mình, cô lập tức dừng lại động tác.
Mình đúng là đồ ngốc!
Lúc này tuy người đàn ông kia nói như vậy nhưng dù sao cũng rất nguy hiểm, một nụ hôn cũng có thể có tác dụng như một ngòi nổ, nếu như mình không cẩn thận châm ngòi cho nó vậy thì không những thân thể không bảo trụ được mà tim cũng vỡ tan tành ...
Nhưng hắn cũng thật quá đáng, sau khi làm tổn thương mình nặng nề như vậy mà hắn còn dám nhẹ nhàng nói ra câu nói đó sao?
"Cam tâm tình nguyện"?
Sầm Tử Tranh cất lời, giọng nói càng lúc càng lạnh: 'Anh đừng quên tôi đã không còn là cô nhóc ngây thơ khờ khạo mười sáu tuổi năm đó, đương nhiên sẽ không bởi vì những lời nói này của anh mà cảm động!'
'Vậy em muốn anh làm thế nào?'
Nếu so sánh bốn người của tứ đại tài phiệt, Cung Quý Dương có thể coi như người có tính nhẫn nại nhất, chỉ là ... hắn không quen nhìn đôi mắt lạnh lùng kia của cô.
Sầm Tử Tranh nghe hắn hỏi vậy, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn sau đó chậm rãi lên tiếng: 'Cách tôi xa một chút, đừng làm ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi nữa!'
'Anh đâu chỉ muốn xâm nhập vào sinh hoạt của em, anh còn muốn xâm nhập vào sinh mệnh của em nữa kìa!'
Cung Quý Dương hoàn toàn không có ý định từ bỏ, hắn nói một cách quả quyết.
Sầm Tử Tranh bởi vì câu nói này của hắn mà trợn to hai mắt, cô sững sờ nhìn hắn chừng như muốn kiểm chứng xem câu nói này có bao nhiêu phần trăm là sự thật nhưng đôi mắt kia quá thâm trầm, nhìn không ra đang suy nghĩ gì khiến cô nhất thời lòng đầy nghi hoặc.
'Tranh Tranh, tám năm trước chúng ta ở bên nhau rất vui, vì thế anh muốn em quay về bên anh lần nữa, chúng ta bắt đầu lại từ đầu!' Hắn nói, giọng tràn đầy tình cảm.
'Chuyện tôi với anh tám năm trước đã là quá khứ, tôi không muốn nghĩ cũng không muốn nhớ lại, tôi thật sự mệt quá, xin anh ... buông tha cho tôi đi!'
Trong giọng nói của cô có thể dễ dafbg nghe ra sự lạnh nhạt và mệt mỏi.
Sầm Tử Tranh không thể không thừa nhận những lời vừa rồi của Cung Quý Dương hoàn toàn lay động lòng cô nhưng chính bởi vì như thế nên cô mới càng không dám dễ dàng tin tưởng, cô đã một lần dâng lên tấm chân tình, cô thật không muốn lại bị tổn thương một lần nữa.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng!
Sự lạnh nhạt của cô khiến toàn thân Cung Quý Dương khẽ run sau đó là một cảm giác bất lực lan tỏa khắp châu thân, đây là điều hắn không ngờ được. Vì sao hắn đã làm nhiều như vậy, nói nhiều như vậy vẫn không thể lay động được cô? Chẳng lẽ cô thật sự không còn yêu hắn nữa sao?
Một nỗi lo sợ chợt ập đến trong hắn sau đó lập tức biến thành phẫn nộ ...
Hắn không chút do dự cúi đầu xuống, chuẩn xác phong kín môi cô!
Môi, miệng, mũi thậm chí là toàn thân đều cảm nhận được sự phẫn nộ của hắn, sự thô lỗ của hắn, sự tàn khốc của hắn, sức nặng từ hắn khiến cô gần như không thở được, theo bản năng Sầm Tử Tranh cắn chặt môi, cho đến khi nếm thấy vị mặn của máu cô mới nhả môi ra.
Nụ hôn của Cung Quý Dương kịch liệt mà cuồng dã còn Sầm Tử Tranh thì không cách nào né tránh chỉ đành nhắm mắt lại, lẳng lặng chịu đựng cơn giận của hắn nhưng khi cô phát hiện đôi chân thon thả của mình bị nhấc lên thì Sầm Tử Tranh không nhịn được nữa mà bắt đầu giãy dụa.
Ánh mắt lửa nóng mang đầy tính xâm lược của hắn nhìn theo những đường cong tinh tế của cô, dục vọng đầy dẫy khiến hắn cực kỳ khó chịu, Cung Quý Dương dễ dàng chế trụ thân thể đang dãy dụa của cô, một tầng mồ hôi mỏng tinh tế phủ khắp thân thể cao lớn của hắn.
'Cung Quý Dương, anh làm thế này chỉ khiến tôi càng hận anh hơn ...'
Thân thể nhỏ nhắn bị hắn áp dưới thân bởi vì sợ hãi mà không kìm được khẽ run, gương mặt nhỏ nhắn cũng lộ ra một tia kinh hãi, mái tóc dài mềm mượt xõa tung càng làm nổi bật gương mặt tuyệt đẹp nhưng trắng bệch của cô.
'Hận anh? Anh yêu em như vậy mà em lại hận anh? Anh muốn anh yêu em, nói, nói em yêu anh!' Cung Quý Dương nghe vậy càng như lửa đổ thêm dầu, sự kiên trì muốn duy trì cô hoàn toàn bị ném ra sau đầu.
Hắn thô lỗ ra lệnh, đôi mắt đen bởi vì tức giận mà như sắp phun ra lửa.
Cô vốn là người phụ nữ của hắn, muốn cô cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa thôi!
Thấy dáng vẻ giống như sắp mất đi lý trí của Cung Quý Dương, Sầm Tử Tranh bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, cô kinh hoàng dùng hai hay chống lên lồng ngực cường tráng đang áp cô quá sát kia dù biết rằng hành động này chẳng có tác dụng gì.
Hắn thật muốn cưỡng bức mình sao?
Cảm giác tuyệt vọng càng lúc càng rõ rệt, Sầm Tử Tranh rầu rĩ xoay mặt đi, dù cố nén đến mấy nhưng rốt cuộc lớp sương mù trong mắt không thể khống chế được, nước mắt lặng lẽ rơi trên chiếc gối đầu rồi biến mất không tung tích.
Hắn đang làm gì chứ?
Nhìn thấy Sầm Tử Tranh xoay mặt đi che dấu sự tuyệt vọng trong đáy mắt, Cung Quý Dương chợt tỉnh táo lại, trong đôi mắt thâm trầm pha thêm một tia áo não.
Hành vi cưỡng bức nữ nhân hắn trước giờ vốn xem thường, huống gì lại dùng nó với người phụ nữ trong lòng hắn? Hắn không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương cô nhưng không ngờ người thật sự làm tổn thương cô lại là chính hắn.
Đột nhiên tất cả những động tác dừng hại, hắn chống hai tay dậy, trên trán mồ hôi toát ra càng nhiều, hơi thở thô ráp dường như vẫn còn quẩn quanh trong phòng.
Cung Quý Dương nhìn chăm chăm cô gái yếu đuối như một viên thủy tinh trong suốt, cúi đầu đặt một nụ hôn lên vầng trán trắng bóng của cô, dịu dàng giúp cô lau lệ sau đó vùi đầu vào mái tóc thơm ngát của cô, lẳng lặng hít thở hương thơm của cô.
Cô khóc!
Bởi vì hành vi không khác gì dã thú của mình dọa đến phát khóc!
Cô trước giờ vẫn luôn kiên cường vậy mà hôm nay lại ở dưới thân mình lặng lẽ rơi lệ?
Chương 12: Đêm mị hoặc (5)
'Anh chỉ muốn yêu em, đơn giản vậy thôi. Anh đắp chăn lại cho em, ngủ đi!'
Sầm Tử Tranh sững sờ, mất một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, hành động này của hắn là có ý gì?
Buông tha cho cô hay là ... tiếp tục?
'Anh giúp em đắp chăn lại, ngủ đi, nghe được không?'
Cung Quý Dương rống lên một tiếng, đôi tay nắm lại thật chặt cố nén dục vọng đang trào dâng trong người.
Sầm Tử Tranh trước giờ chưa từng thấy Cung Quý Dương tức giận đến vậy, đôi mắt cô vẫn còn vương lệ, hoảng loạn ngồi dậy mặc vào chiếc áo ngủ rồi nhanh như chớp chui vào trong chăn, đắp kín từ chân đến đầu.
Nhìn cô gái đang nằm trên giường đem mình bọc lại như bánh chưng, Cung Quý Dương đang định bước đến vươn tay ra thì đã vội rụt về.
Đầu ngón tay vẫn còn vương lại mùi hương của tóc cô, dáng vẻ yếu ớt vô lực lại động lòng người đến thế khiến hắn càng khó trấn định. Cung Quý Dương bực dọc vò mái tóc dầy của mình, thở dài một tiếng rồi bước nhanh vào phòng tắm.
Phanh!!!
Cửa phòng tắm vang lên một tiếng sập cửa lớn.
Sầm Tử Tranh ngồi bật dậy ... gương mặt bởi vì những chuyện vừa xảy ra mà đã phiếm hồng.
Sợ!
Vừa nãy hắn thật đáng sợ, chỉ nhớ đến ánh mắt cuồng dã của hắn nhìn chăm chăm cô chừng như muốn nuốt cô vào bụng cô liền phát run.
Cả một đêm dài ngủ cùng với hắn trong một căn phòng, có thật là hắn sẽ buông tha cho cô không?
Tầm mắt cô không tự chủ được quét qua chiếc gương lớn trong phòng sau đó bị dáng vẻ xộc xệch của mình làm cho hoảng sợ!
Đôi cánh môi bị hôn đến sưng đỏ, toàn thân bởi vì hành vi kích tình của hắn vừa nãy mà phớt hồng, cho đến bây giờ cô mới sâu sắc cảm nhận được lực đạo có chút dã man của hắn, thô ráp mà vuốt ve, trên người cô giờ vẫn còn lưu lại hơi thở dương cương lãnh khốc của hắn ...
Cô khẽ thở dài một tiếng, lần nữa vùi đầu vào trong chăn. Bỏ đi, nhanh ngủ đi, bằng không đêm dài thế này khiến cô cực kỳ lo sợ.
Mở vòi sen ở mức lớn nhất, những giọt nước mát lạnh khiến Cung Quý Dương tỉnh táo trở lại, tinh thần cũng sảng khoái hơn, trong đầu chợt thấp thoáng cảnh tượng tám năm trước cùng Sầm Tử Tranh triền miên đẹp đẽ khó quên ...
Cô dưới thân hắn không kìm được run rẩy, làn da trắng mịn xúc cảm tốt đẹp như một loại tơ lụa thượng hạng, tiếng rên rỉ cùng hơi thở thơm tho của cô bên tai hắn nghe còn tuyệt vời hơn cả tiếng tơ trời ...
Nước lạnh như băng tưới trên đầu hắn, Cung Quý Dương rẩy mạnh để những giọt nước bắn khỏi tóc mình, đôi mắt thâm thúy nhìn xuyên qua màn nước nhìn vào trong gương. Cô thật nhẫn tâm với hắn nhưng hắn lại không thể đối xử nhẫn tâm với cô. Tuy bên cạnh hắn nữ nhân vô số nhưng hắn vẫn như cũ không thể quên được những điều tốt đẹp mà cô mang đến cho hắn!
Rõ ràng là cô đã phản bội hắn vì sao hắn không thể nhẫn tâm khi thấy những giọt nước mắt của cô. Thân thể nóng bức cực kỳ khó chịu, xem ra hắn cần nhiều thời gian tắm nước lạnh hơn hắn nghĩ để dập tắt dục vọng của mình.
Rốt cuộc cũng có thể đè nén dục vọng của chính mình xuống, Cung Quý Dương bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Sầm Tử Tranh đang nằm quay lưng về phía hắn, không khỏi cười khổ một tiếng, Cung Quý Dương lần nữa nằm xuống bên cạnh cô.
Không phải là muốn ép buộc cô làm gì chỉ là muốn ôm cô vào lòng, để hương thơm và sự ấm áp của cô ru hắn vào giấc ngủ dù hắn biết nếu làm như thế hắn có khả năng sẽ mất ngủ cả đêm.
Nhẹ nhàng đặt tay lên eo cô kéo cô vào lòng, cảm nhận được thân thể cô chợt cứng lại, hắn hôn nhẹ lên vành tai cô, giọng nói đã khôi phục lại dịu dàng như cũ: 'Đừng động đậy, anh chỉ muốn ôm em vậy thôi!'
Lưng áp vào lồng ngực tinh tráng của hắn, Sầm Tử Tranh chậm rãi mở mắt, hắn ôn nhu thế này so với hắn lúc nãy quả thực là một trời một vực nhưng lại khiến cô càng sợ hãi, Sầm Tử Tranh chỉ đành để mặc hắn ôm lấy mình, để thân hình cao lớn của hắn bao vây lấy thân thể nhỏ nhắn của mình.
'Tranh Tranh, bất luận em cự tuyệt anh bao nhiêu lần anh cũng sẽ khiến em yêu anh lần nữa, nếu em đã không muốn nhớ lại chuyện của tám năm trước vậy thì đừng nhắc nữa, anh chỉ cần em trong mỗi ngày sau này!'
Hắn vò nhẹ mái tóc dài của cô, gương mặt anh tuấn vùi thật sâu vào sau gáy cô, thấp giọng nỉ non.
Tim Sầm Tử Tranh chợt thắt lại ... hơi thở nóng rực sau gáy khiến cô bội phần lo lắng ...
'Ừmm, tôi ... vẫn là nên nhường giường cho anh thôi!'
Cô ngồi bật dậy, luống cuống bước xuống giường sau đó chạy nhanh như bay đến bên chiếc đệm đặt dưới thảm, vùi mình dưới tấm chăn đặt trên đệm.
Nghe câu nói này của hắn cô làm sao có thể để mặc hắn ôm mình ngủ chứ? Cô đang sợ, sợ chính mình lần nữa trầm luân!
Cung Quý Dương xoay người nhìn vẻ mặt hoang mang của cô, vô lực mỉm cười, ngoài dự liệu hắn không hề có ý muốn đem cô trở lại giường cũng không hề ngăn cản cô.
Đêm đã khuya, đèn trên tường đã bị tắt bớt, trăng lạnh như nước chiếu nghiêng qua phòng ngủ, chiếu lên hai bóng người đang ngủ trên giường và trên thảm, chừng như muốn cười họ bởi vì ai nấy đều ôm tâm sự riêng ...
Sầm Tử Tranh vẫn luôn nhắc nhỏ bản thân không được ngủ, cố gắng tỉnh táo nhưng mí mắt càng lúc càng nặng, khiến cô càng lúc càng không chống đỡ nổi mà trầm trầm ngủ mất ...
Đang ngủ say sưa, Sầm Tử Tranh mơ màng cảm giác có một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy mình sau đó cả người cô bị bao phủ bởi một cảm giác mềm mại vô cùng thoải mái ...
Thật thoải mái nha!
Giống như đang vùi mình trên một chiếc đệm thật mềm mại, còn có một cảm giác ấm áp quen thuộc, mùi long diên hương nhàn nhạt giống như những sợi tơ mềm từng lớp từng lớp bao vây lấy cô, hệt như một lớp vỏ bảo vệ khiến cô cảm thấy cực kỳ an toàn.
'Ưm ...' Cô bất giác rên khẽ một tiếng, thân thể càng dựa sát vào nơi ấp áp và an toàn kia, giống như một đứa trẻ, trầm trầm ngủ tiếp ...
Sầm Tử Tranh có một giấc mơ thật đẹp, trong giấc mơ có một biển hoa lớn, còn có một người đàn ông cao lớn lẳng lặng đứng trong biển hoa, nụ cười trên mặt hắn ấm áp như ánh mặt trời khiến cô cảm động đến muốn khóc, càng vui vẻ đến muốn kêu lên thật to ...
Người đàn ông kia là Cung Quý Dương sao? Trong giấc mộng cô không có cách nào suy nghĩ được nhiều chỉ muốn đôi cánh tay kia ôm mình thật chặt, một đời một kiếp cũng không buông ra ...
Xem tiếp: Q.4 - Chương 13-14