Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ Q.4 - Chương 09-10

Chương trước: Q.4 - Chương 07-08



Quyển 4: Tình duyên - Nghiệt duyên

Chương 09: Đêm mị hoặc (2)

Cung Quý Dương trước giờ vẫn là tây trang giày da, tinh thần hăng hái, đầy sức hấp dẫn tuy khiến người khác không dám nhìn thẳng nhưng ít ra cô còn dám hô to gọi nhỏ với hắn, nhưng tối nay, một Cung Quý Dương ung dung nhưng lại toát ra khí phách cực độ khiến cho cô thấy sợ hãi ...

Ánh mắt cô hoang mang nhìn tứ phía chỉ riêng không dám nhìn hắn, lòng dạ rối bời nên cô không để ý đến chướng ngại vật dưới chân mình.

Đến khi cô nhận ra thì chân đã bị vướng lại ...

'Aaaaa ...'

Cùng với một tiếng kêu thất thanh, Sầm Tử Tranh cứ thế ngã xuống mà trớ trêu thay, hướng cô ngã xuống lại đúng ngay giữa hai chân hắn khiến cho cô càng thêm kinh hãi, bàn tay nhỏ nhắn theo bản năng chới với, ý muốn bắt lấy bất kỳ một thứ gì để trụ vững thân mình lại, nào hay, vừa động thì ...

Chiếc khăn tắm vây quanh eo của Cung Quý Dương bị cô nắm chặt lấy ...

Vòng eo rắn rỏi ...

Đôi chân dài cường kiện hữu lực ...

Còn có ... vật tượng trưng cho nam tính kia sớm đã kiêu ngạo đứng thẳng ...

'Aaaaa ...'

Bờ môi non mềm của Sầm Tử Tranh không nghiêng không lệch lại đáp đúng xuống "nó", ngay lập tức cô cố gượng đứng dậy, đôi mắt bởi vì hoảng hốt mà trừng lớn, lần nữa kêu lên một tiếng thất thanh, thân thể không tự chủ được ngả ngửa về phía sau.

Trời ạ!!!! Thật là xấu hổ chết mất thôi, cô thế mà lại ...

Ông trời ơi, xin ông mau mang con đi thôi, cô quả thật không muốn sống nữa rồi.

Cung Quý Dương thấy vậy vội đỡ cô dậy, lại bởi vì hơi thở ấm nóng lướt qua vừa rồi mà thở rút một hơi.

Cô có biết mình vừa làm gì không?

Cô gái này, đi đường cũng không đi cho đàng hoàng! Hành động bất ngờ ngoài dự liệu của cô khiến cho hắn bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, hơn nữa bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ, ánh mắt nhìn Sầm Tử Tranh hoàn toàn thay đổi ...

'Xin ... xin lỗi ... tôi không cố ý ...'

Sầm Tử Tranh không thể không xin lỗi hắn bằng không hắn nhất định sẽ nghĩ cô là sắc nữ siêu cấp vô địch không chừng!

Mình sao lại có những hanh động khó tin như vậy chứ?

Cô chết mất thôi!

Sầm Tử Tranh lắp bắp nói câu xin lỗi xong liền ngẩng đầu, bất ngờ mắt chợt tối sầm lại ...

Cung Quý Dương rốt cuộc cũng không nhẫn nại được nữa, hắn cúi thấp đầu, hung hăng phủ môi mình lên đôi môi non mềm của cô, ngay lúc cô còn đang sửng sờ chưa phải ứng kịp thì đã thần tốc tiến quân, đầu lưỡi chiếm cứ khoang miệng cô, tận tình thưởng thức sự ngọt ngào của cô.

Khoang miệng khoang mũi đều tràn đầy hơi thở thô ráp bá đạo của hắn, Sầm Tử Tranh còn chưa hoàn hồn thì cả người đã bị bế bổng lên đi đến bên giường, chỉ một động tác lật người, cả người cô đã bị bao vây chặt chẽ dưới thân.

'Tranh Tranh, Tranh Tranh ...'

Ánh mắt Cung Quý Dương lúc này cũng trở nên mê ly, không ý thức mà nỉ non gọi tên cô, thật hận không thể ngay lập tức muốn cô!

Đôi mắt đen vẫn luôn điềm tĩnh bởi vì ham muốn mà trở nên lửa nóng, đôi tay đầy ma lực không ngừng trượt trên người cô ý đồ bài trừ lớp áo ngủ đang ngăn trở hắn.

'Ưm ...' Miệng đã bị môi hắn chế trụ, cô không phát ra được âm thanh nào nữa.

Sầm Tử Tranh chỉ có thể cố dùng sức đẩy hắn ra nhưng nào ngờ, sức của cô dùng trên người Cung Quý Dương hoàn toàn chẳng có tác dụng gì.

Lòng cô càng lúc càng lúc càng hoảng loạn bởi vì cho dù là người có trì đốn hơn nữa cũng có thể cảm nhận được bầu không khí không bình thường này ...

Bàn tay to của Cung Quý Dương đang đặt trên chiếc ảo ngủ mỏng manh của cô, hung hăng kéo một cái rồi lần nữa phủ người xuống, nụ hôn lửa nóng rơi xuống gương mặt xinh đẹp của cô, hắn gần như không thể khống chế dục vọng của mình nữa, hắn muốn cô, điên cuồng muốn cô!

Cảm giác quen thuộc này khiến hắn khó mà tự kìm chế!

Đúng vậy, đây mới là Tranh Tranh, Tranh Tranh của hắn, chỉ có cô mới giúp hắn tìm lại cảm giác ấm áp đầy hoài niệm mà tám nưm trước hắn đã mất đi ...

Sầm Tử Tranh biết mình đã gây ra họa, cô càng liều mình giãy dụa thì thân mình càng bị ép chặt, vật nam tính kiêu ngạo kia áp sát nơi tư mật của cô khiến Sầm Tử Tranh trừng to đôi mắt dẹp!

Hắn thật sự muốn làm sao?

'Đừng ...'

Cô còn chưa thốt xong thì lời kêu cứu đã bị môi hắn lấp mất, chỉ còn lại tiếng thở hào hển, dưới sự khống chế của hắn, cô căn bản là không thể động đậy gì!

Ngón tay thon dài thuần thục lướt vào trong chiếc quần lót nhỏ, kéo nhẹ ... ngay lập tức, một mảnh đào nguyên hiện ra trước mắt hắn không chút che đậy ...

Cung Quý Dương say mê nhìn nơi đẹp nhất nữ tính nhất đó rồi thấp đầu, thành kính mà chiêm bái ...

'Aaaa ... đừng ...'

Sầm Tử Tranh không kìm được thất thanh kêu một tiếng rồi chợt nhớ đến đứa em trai đang ngủ ở phòng kế bên, chỉ có thể đưa tay che lấy miệng mình.

Cả người cô, từng bộ tế bào trong người chừng như đều có thể cảm nhận được tình ý nồng đượm nhưng ... đây không phải là điều cô muốn.

'Cung Quý Dương, anh trước giờ đều thích cưỡng bức phụ nữ vậy sao?'

Cố nén sự xao động bởi ham muốn mà hắn khơi mào, cô cố dùng giọng lạnh lùng nói bởi Sầm Tử Tranh biết mình càng chống cự thì chỉ càng khơi dậy bản năng chinh phục của hắn.

Nghe cô lạnh lùng nói một câu này, thân hình cao lớn của Cung Quý Dương chợt run nhẹ, hắn ngẩng đầu, thân thể cũng nâng lên, ngồi thẳng trước mặt cô, vòng tay ôm lấy cô rồi lần nữa áp xuống ...

'Để anh cho em biết tám năm qua anh làm sao sống qua ngày ...' Giọng hắn trở nên rất nghiêm túc lại pha thêm một chút ... khổ sở.

'Tôi không muốn nghe!'

Sầm Tử Tranh vội lắc đầu, vừa định lấy tay che lại tai thì đôi tay đã bị bàn tay to của Cung Quý Dương chế trụ.

'Em muốn nghe, hơn nữa nhất định phải nghe!' Hắn nghiêm túc nói, trong mắt lóe lên một tia phức tạp.

Sầm Tử Tranh ngây ngốc nhìn người đàn ông đang phủ trên người mình, chừng như bị ánh mắt của hắn làm cho chấn động.

Hắn muốn nói gì với mình ...

Ngón tay thon dài của Cung Quý Dương quyến luyến vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô, giờ phút này tâm tình của hắn thật phức tạp, có chút cảm động, lại có chút không thể tin được, rằng người con gái đang nằm dưới thân lại là Tranh Tranh mà tám năm qua hắn ngày nhớ đêm mong.

Bao nhiêu lần nửa đêm tỉnh mộng, còn lại với hắn chỉ là sự nhớ nhung và nỗi đau thấu tâm can ...

Chương 10: Đêm mị hoặc (3)

Đôi môi xinh đẹp hồng nhuận, tương phản với làn da trắng nõn dưới ánh đèn nhàn nhạt càng thêm xinh đẹp động lòng người, cũng đầy vẻ dụ hoặc, cô gái này đích thực là có khả năng khiến cho đàn ông điên cuồng vì mình.

'Tranh Tranh, tám năm trước, những ngày được sống bên luôn khiến anh nhớ mãi không quên vì vậy khi em rời khỏi anh anh gần như phát điên, không ngừng tìm em, khắp nơi tìm em nhưng em lại giống như bốc hơi khỏi thế giới của anh vậy, thậm chí không có một chút tin tức nào. Sau này khi tiếp quản Cung thị tài phiệt, mấy năm qua anh bận đến nôi hoàn toàn không có chút thời gian nào suy nghĩ về những thứ khác, lòng anh bởi vì sự ra đi không tin tức của em mà đau đớn không thôi. Em thật nhẫn tâm, nhẫn tâm đến mức tuyệt tình ...'

Cung Quý Dương chậm rãi trần thuật từng câu một, trong đôi mắt đen, vẻ bỡn cợt đời đã bị thay thế bởi một nỗi đau khổ đậm sâu ...

Sầm Tử Tranh có chút kinh ngạc nhìn hắn, cô lẳng lặng nghe những lời trần thuật không chút dấu diếm của hắn mà lòng không khỏi kinh động, nét mặt hắn, giọng nói hắn sao lại chân thành và tha thiết như thế? Hắn thật sự có đi tìm cô sao?

'Anh ...' Cô không biết lúc này mình nên nói gì mới phải.

'Tranh Tranh, anh nên hận em, nên như thế! Nhưng giây phút mà anh gặp lại em đó, nỗi hận vẫn đọng trong lòng anh từ bấy đến giờ không hiểu sao lại bay xa chín tầng mây. Trái tim anh nói rõ với anh, anh cần em, anh muốn em!'

Ánh mắt của Cung Quý Dương nóng rực tràn đầy tình cảm lại pha lẫn một ham muốn độc chiếm cường đại của một người đàn ông dành ột người phụ nữ.

Dưới ánh đèn trên tường nhàn nhạt, họ nhìn thấu tâm tình của nhau, cơ thể màu mạch nha của hắn càng làm nổi bật làn da trắng ngần của cô, tạo nên một bức tranh tương phản tuyệt đẹp.

Sầm Tử Tranh nhìn thấy ánh mắt lửa nóng của hắn, không biết nên làm sao chỉ đành xoay mặt sang hướng khác, gương mặt trắng bệch nhiễm lên một tầng hồng, cô bất giác bĩu môi: 'Anh chẳng qua chỉ là muốn thỏa mãn bản năng chinh phục của mình mà thôi, hơn nữa từ khi gặp lại tôi thấy anh xem tôi chẳng qua cũng giống như những người phụ nữ khác của anh mà thôi!'

Tính phong lưu của hắn là điều không thể chối cãi, nếu như nói những tin tức lăng nhăng của hắn trên những tạp chí giải trí là giả thì Amy dù sao cũng là một ví dụ thật đi.

Sầm Tử Tranh mãi mãi cũng không thể quên vẻ mặt của Amy khi nhìn thấy Cung Quý Dương xuất hiện, cô thật không tin giữa bọn họ không có chút quan hệ nào.

Gạt quỷ sao?

Ngay cả quỷ cũng không tin nữa là cô!

Cung Quý Dương thấy vậy, khóe môi câu lên một nụ cười, ngón tay thon dài của hắn xoay nhẹ gương mặt đang xoay sang hướng khác của cô lại.

'Rất thích nhìn bộ dạng em như thế này, nó cho anh biết em đang ghen!'

Nói xong hắn sủng nịch đặt nhẹ một nụ hôn lên môi cô, nhìn thấy lửa giận bừng bừng trong đôi mắt đẹp của cô, hắn cất lời, giọng nói trầm thấp nhưng đầy quyền uy: 'Nghe anh nói xong đã!'

Sầm Tử Tranh thông minh lập tức im lặng, cô biết người đàn ông này không giống như tám năm trước, hắn có thể bỡn cợt bất cần đời, cũng có thể cợt nhả lả lơi nhưng dù sao hắn cũng là tổng tài của Cung thị, quyền lực và tiền tài mà hắn có khiến người ta không thể xem thường lại có một sự uy nghiêm khiến người ta không dám phản kháng. Nếu như nói tám năm trước hắn chỉ là một chú báo con thì tám năm sau hắn chính là một chú báo đã trưởng thành, toàn thân tản mát một hơi thở nguy hiểm.

Cung Quý Dương si mê nhìn Sầm Tử Tranh, nói tiếp: 'Đúng vậy, tám năm nay bên người anh có không ít phụ nữ, Amy cũng là một trong số những bạn giường của anh'

Lời nói thẳng không hề che dấu của hắn khiến lòng Sầm Tử Tranh chợt đau nhói, cô cảm thấy máu toàn thân như đông lại ...

Tuy biết những chuyện này đều là thật nhưng từ chính miệng hắn nói ra vẫn khiến cô thấy tổn thương. Từng câu từng chữ của hắn như những mũi dao nhọn hung hăng đâm vào tim cô, mà hắn, như một ác ma đang híp mắt cười nhìn vết thương đang không ngừng rỉ máu của cô ...

Đó chính là Cung Quý Dương!

Đúng vậy, tám năm trước là vậy, tám năm sau vẫn thế!

Cung Quý Dương đưa tay dịu dàng xoa nhẹ nơi đầu mày bởi vì chấn động mà nhíu lại của cô, hắn chỉ có thể nhờ vào động tác nhẹ nhàng này để đè nén dục vọng đang không ngừng dâng trào của chính mình, bằng không hắn nhất định sẽ trở thành một loại dã thú thật sự mà đem con mồi xinh đẹp dưới thân cắn nuốt mất.

Hắn không muốn làm tổn thương cô bằng cách này, ít ra là ngay lúc này!

'Tranh Tranh, tám năm nay những người phụ nữ ở bên cạnh anh đều có cùng một điểm chung, đó chính là ánh mắt hoặc là miệng hoặc là gương mặt có điểm giống với em, tám năm nay anh vẫn luôn dùng cách này để lừa dối chính mình mà sống tiếp, chỉ là cuộc sống mơ hồ không chân thực. Có thể nói anh giống như một kẻ sưu tập vậy, phàm là những phụ nữ có nét gì dó giống em anh đều không bỏ qua, anh có chút ảo tưởng rằng từ trên người họ có thể tìm được sự ấm áp giống như em, chỉ tiếc là ...'

Cung Quý Dương nói đến đây, chợt cười khẩy một tiếng như tự giễu cợt mình: '... chỉ tiếc là, lần nào cũng chỉ là sự thỏa mãn về thể xác nhưng tâm linh vẫn là trống rỗng, nỗi cô đơn và đau đớn sâu sắc đó càng xâm nhập vào tim anh mãnh liệt hơn sau mỗi lần hoan ái!'

Nói đến đây, hắn cúi đầu nhìn xuống Sầm Tử Tranh dưới thân, quyến luyến đặt một nụ hôn dịu dàng lên tóc cô, thấp giọng nỉ non: 'Trên đời này chỉ có em mới có thể khiến anh thỏa mãn cả về thể xác lẫn tâm hồn ...'

'Gạt người ... tất cả đều là gạt người ...'

Sầm Tử Tranh không dám tin những lời hắn vừa nói, tám năm trước cô bị tổn thương quá sâu, sao có thể chỉ bằng những lời nói đơn giản kia mà dễ dàng tin tưởng chứ.

Hắn nói nên là hắn hận cô!

Thật là nực cười!

Chẳng phải cô mới là người nên hận sao?

Nếu như không phải là hắn, cô sẽ không ngốc đến nỗi hoàn toàn giao chính mình cho hắn chứ!

Nếu như không phải là hắn, cô sẽ không bất chấp tất cả mà yêu đậm sâu như vậy!

Nếu như không phải là hắn, cô sẽ không nhỏ tuổi như vậy mang thai!

Nếu như không phải tại hắn, cô sẽ không mạo hiểm tính mạng mình đi phá thai mà còn bị tai nạn xe cộ nặng như vậy!

Nếu như không phải tại hắn, sao cô lại phải bỏ học, càng không phải vì thế mà mất đi tư cách tham gia cuộc thi thiết kế!

Nếu như không phải tại hắn, cô sao lại phải mai danh ẩn tích lâu như vậy chứ đừng nói chi còn phải bắt buộc chính mình quên đi tất cả những chuyện quá khứ!

Bao nhiêu cái nếu như đó đều là do người đàn ông trước mặt cô tạo nên, chẳng lẽ chỉ vì một câu nói hời hợt của hắn mà có thể xóa hết những ân oán của tám năm trước sao?

Không thể nào!

Vĩnh viễn cũng không thể!

Bởi vì không muốn mình trở thành một kẻ mãi đắm chìm trong thù hận cô đã chọn cách quên đi, giờ cô chỉ muốn sống những ngày tháng yên ổn, dùng năng lực của chính mình đi nuôi sống bản thân!

Nhưng hắn ...

Ví sao cứ muốn xông vào cuộc sống của cô?

Vì sao cứ muốn nhắc lại những chuyện năm cũ?

Loading...

Xem tiếp: Q.4 - Chương 11-12

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Thiết Ấn Kỳ Môn

Thể loại: Kiếm Hiệp, Ngôn Tình

Số chương: 31


Y Nữ Phương Hoa

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 14


Hành Trình Tìm Con

Thể loại: Truyện Ma

Số chương: 5