21 Tố Y không thể phun một ngụm khí khỏi cổ họng, suýt nữa nghẹn chết. Làm thế nào cũng không hiểu được hai người mấy ngày hôm trước còn là tử địch, cho dù Hoàn Nhan Tự quả thật không có hàm ẩn dục vọng gì ngoài ý muốn chinh phục mình vậy nhưng sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn lại xem y là đối tượng tối thích hợp tuyển làm hoàng hậu.
22 Quả nhiên, quyết định của Hoàn Nhan Tự giống như một tiếng sấm vang rền ở trên đầu các đại thần, khiến bọn họ trợn mắt há hốc mồm, chỉ có Úc Thương thập phần tán thành.
23 Hoàn Nhan Sóc ăn xong cơm, đắc ý cười nhìn phía Tố Y nói: “Phụ hoàng ta vừa mới tuyên bố nhất kiện kinh thiên đại sự, trong lòng nhất định không bình tĩnh, phải hảo hảo trấn tĩnh mới phải.
24 Hoàn Nhan Tự nâng tay y buộc y đem cái chén nâng lên, cùng y chạm chén một chút lại nói: “Không cần nghĩ nhiều, hôm nay có rượu thì cứ say hôm nay, ngươi cứ bồi trẫm sảng khoái uống một hồi.
25 Tố Y suy sụp ngồi phịch xuống giường, y nhớ tới lời Hoàn Nhan Tự đêm kia nói với y, lúc ấy vẫn nghĩ hắn là tùy tiện nói mà thôi nên cũng không để ở trong lòng, hiện giờ nghĩ đến, chẳng lẽ là thật sao.
26 Tố Y từ trước đến nay là một người trầm ổn, nhưng ngữ khí y hiện tại cực kỳ nặng nề khiến Hoàn Nhan Tự cho rằng y lại nghĩ tới quốc hận gia cừu, trong lòng khổ não, bởi vậy cũng không nghĩ nhiều, lại nhàn thoại trong chốc lát, thấy trên mặt Tố Y vẫn luôn tỏ vẻ thản nhiên , không chút quan tâm, chính hắn ngày mai cũng phải lâm triều, nhân tiện nói: “Sắc trời cũng không còn sớm, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi, ngày mai trẫm lại đến trò chuyện cùng ngươi.
27 Vừa nghe thấy thanh âm này, Tố Y vừa rồi còn cao hứng thì đột nhiên tâm liền trầm xuống, mà còn là trầm xuống vực sâu vạn trượng. Y chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy Hoàn Nhan Tự cả thân mình vô lực dựa vào cửa, cúi đầu, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào thanh bảo kiếm còn rĩ máu.
28 Về phía Hoàn Nhan Tự sau khi rời khỏi tẩm cung của Tố Y thì lập tức đi đến thư phòng, sai người truyền hình bộ thượng thư Hạ Kiên tới gặp. Hắn nguyên bản nghe Tử Nông báo tin nói Tố Y luyến tiếc hắn rời đi, trong lòng phảng phất ngọt ngào.
29 Tố Y lảo đảo, vạn lần cũng không nghĩ tới Hoàn Nhan Tự lại bắt hết tất cả hàng xóm bằng hữu ngày xưa của y, mà nữ tử vừa lên tiếng gọi kia chính là nữ nhi của Vương bá láng giềng của y, hai người từ nhỏ đã cùng chơi đến lớn, tuy là nam nữ phân biệt nhưng bọn họ cũng không ngại, cho đến sau này nữ tử kia gả cho người khác, vẫn là ở tại phía sau nhà y, hai nhà rất hòa khí, mãi đến khi y ra biên cương mới không còn âm tín.
30 Tố Y chưa từng yếu đuối như vậy, cho dù y bị Hoàn Nhan Tự bắt buộc khẩu giao vào buổi tối kia, y cũng không tỏ vẻ nhu nhược, giờ phút này rốt cuộc không thể chịu đựng, quỳ gối lê về phía trước, vừa đối Hoàn Nhan Tự lạy một cái thật mạnh vừa khóc ròng: “Van cầu ngươi thả nàng, ngươi muốn ta như thế nào đều được, chỉ cần ngươi thả đứa nhỏ kia, nàng chỉ là một hài tử mà thôi.
31 Khi vừa tới, chỉ thấy Tử Lưu Tử Nông đều vây quanh Tố Y, vết thương đã được tẩy trừ thỏa đáng, chính là người thì vẫn chưa tỉnh. Thấy Hoàn Nhan Tự tiến đến, các cung nữ đều thức thời thối lui sang một bên, Hoàn Nhan Tự ngồi xuống bên người Tố Y, quay đầu hỏi Tử Nông: “Đã bảo Ngự trừu phòng chuẩn bị thức ăn bổ dưỡng chưa?” Tử Nông nói: “Hoàng Thượng không cần lo lắng, nô tỳ sớm đã phân phó.
32 Tim Hoàn Nhan Tự đột nhiên nhảy thót lên cổ họng, không chớp mắt mà nhìn chăm chú Tố Y, lưu ý hành động của y. Chỉ thấy y ngạc nhiên ngẩng đầu, đợi đến khi thấy rõ người đang đi tới, trên mặt hiện ra vẻ kích động đã nhiều ngày không thấy, thanh âm cũng hiện ra một tia run rẩy, phảng phất như không dám tin mà nói: “Cẩm.
33 Hứa Cẩm Hoa nhìn thoáng qua sắc mặt của y, tiếp tục căm giận nói: “Aiz, hôn quân hại nước, lời này một chút cũng không sai, ta chỉ không nghĩ tới sinh thời liền nhìn thấy hắn tự thủ diệt vong, chuyện này biết trách ai đây.
34 Tố Y vĩnh viễn sẽ không quên được ngày này, không thể quên được khoảng khắc y bị ép buộc trở thành hoàng hậu Kim Liêu quốc. Chậm rãi tiêu sái bước trên con đường phủ kín thảm đỏ mới tinh, tim y theo từng bước đi càng thêm run rẩy, ở trong mắt mọi người, y có lẽ là đang đi trên con đường đầu hàng vong bản đê tiện, có lẽ là đi trên con đường vinh quang dưới một người trên vạn người, nhưng vô luận thế nào, y đều biết mình rốt cuộc không còn có thể quay đầu.
35 Sớm có vô số cung nữ thái giám quỳ gối hai bên nghênh đón tân nhân. Hoàn Nhan Tự đi vào phòng ngủ, nghênh diện đầu tiên là một trận hương khí đàn hương, tiếp theo có hai cung nữ giúp hắn vén màn lên, sau khi Hoàn Nhan Tự đi vào liền cười nói: “Đều bảo các nàng lui xuống đi, lưu hai người bên gian ngoài hầu hạ trà nước là được.
36 Trong phòng nhất thời tĩnh lặng, ánh sáng sót lại của hoàng hôn chiếu vào, rọi đến khiến cho cả phòng phảng phất như mộng ảo cùng hoa mỹ. Hai người trên giường, sau khi trải qua một phen vận động kịch liệt, lúc này đều đang thở hồng hộc.
37 Bất giác mặt trời đã lên cao, Tố Y từ từ tỉnh dậy, mới vừa cử động thì toàn thân lại không một chỗ không đau nhức, xương cốt đều như bị tan ra, vừa muốn giãy dụa ngồi dậy, Tử Nông đã vào đến, đè lại nói: “Nương nương trước nghỉ ngơi một chút, để Tử Nông giúp người hoạt lạc gân cốt rồi hãy ngồi dậy.
38 Liền có mấy phi tần theo hẹn đến chỗ Tố Y thỉnh an, cười nói: “Vốn nên sớm tới, nhưng công tử đêm qua nhất định là được Hoàng Thượng yêu thương, bọn thiếp nghĩ người sẽ không thể dậy sớm, cho nên đợi đến lúc này, lại nói Hoàng Thượng đối công tử thật sự là tốt cực kì, sáng sớm liền cho người đến chỗ thái hậu, nói công tử mệt mỏi, hôm nay sẽ không đến thỉnh an, bọn thiếp mới từ chỗ thái hậu đến, nghe nói vậy, liền hẹn cùng nhau đến đây.
39 Đô Duyên là một đại đô thành lại là đế đô của năm triều đại nên căn cơ thâm hậu, mặc dù Tề đế vô đạo khiến cho đại thành này rơi vào một hồi mệnh tử, biến thành lòng người hoảng sợ, kinh tế tiêu điều, nhưng Hoàn Nhan Tự vừa đăng vị, một chút sửa sang lại liền lập tức khôi phục vẻ phồn hoa lúc trước.
40 Vì một tỉnh lớn như Liễu Châu gặp tai hoạ nghiêm trọng như vậy nên Hoàn Nhan Tự đã nhiều ngày bận rộn cùng các thần tử nghiên cứu đối sách, lại phái quan viên đi đến địa phương bị nạn thiên tai phóng lương, bởi vậy vào ban ngày không có một chút nhàn hạ, chỉ có buổi tối mới có thể đến Tận Tình Uyển cùng Tố Y ôn tồn một phen.