141 *áo mãng bào: lễ phục của quan lạiPhàn Thành, trong một góc sân nào đó. Lạc Tâm bỗng ngẩng đầu nhìn lên đám mây màu máu đang bao phủ toàn bộ Phan Thành, đôi mắt hiện ra vẻ sợ hãi: "Xích Huyết Ma Vân, đây là dấu hiệu của Lục Ma Đạo! Sao lại có người tiến vào Lục Ma Đạo ở nơi này cơ chứ ?Ngay sau đó xuất hiện một nỗi sợ đến từ sâu trong linh hồn, một lần nữa Lạc Tâm lại biến sắc: "Vậy mà người này lại dùng thần hồn làm vật dẫn, đã hoàn toàn hóa ma rồi !"Lạc Tâm bỗng ngồi bật dậy, thân thể bà đã biến thành một tia sáng bắn ra bên ngoài, mà cùng lúc ở bên ngoài đã có vài tia sáng phóng lên từ trong những góc sân nhỏ, đây đúng là các vị trưởng lão Kiếm Cương đã từng ở trong hạp cốc của Dục Kiếm môn.
142 *long ỷ: ghế ngồi của vuaTrung Châu, kinh đô Hoàng thành. Cửu ngũ chí tôn của nước Triệu - hoàng đế Đại Triệu Bạch Hỗn lúc này đây đang dè dặt ngồi trước mặt vài tên Linh Kiếm sư của Tâm Kiếm môn, ngay cả long ỷ* cũng không dám ngồi hẳn lên, chỉ ghé mông bên cạnh.
143 Mạc Vấn vung tay lên, kiếm khí màu máu mạnh mẽ phá không bay tới, long ỷ vốn được chế tạo từ hoàng kim lập tức bị xẻ làm năm bảy mảnh, khiến cho Bạch Hỗn không còn nơi ẩn nấp.
144 *Thận Lâu: quái vật trên biển, phun ra sương mù tạo ảo ảnh đẹp đẽ, dụ tàu thuyền đi đến rồi cắn nuốtDãy núi Phiêu Miểu tại Vân Châu quanh năm mây mù bao phủ, không ai biết mây mù này từ đâu mà có, cũng chưa ai từng thấy mây mù ở nơi này tan đi.
145 “Để ta đi. ”Lục trưởng lão quát khẽ một tiếng, tung ngưởi nhảy lên. Lão sớm đã không nuốt trôi cơn giận này, xảy ra việc bị người tìm đến tận cửa đại khai sát giới thế này chính là tội trạng của trưởng lão hộ trận, nên lão vô cùng căm hận tên ma đầu kia.
146 Thiên kiếp buông xuống trên bầu trời sơn môn Tâm Kiếm môn thật bá đạo vô song, không cách nào ngăn cản được. Đại trận hộ sơn bao phủ Tâm Kiếm môn lúc này như một món đồ chơi, nó bị sức mạnh ẩn chứa trong thiên kiếp phá tan thành từng mảnh nhỏ.
147 Nửa năm trước, sau sự ra đi của Dục Kiếm môn, nước Triệu dần dần khôi phục lại vẻ thanh bình vốn có, chỉ có điều Cửu Châu giờ đây chỉ còn Thất Châu. Trận chiến làm rung chuyển hoàng cung ba tháng trước giờ cũng đã lắng đi.
148 "Đây là. . . . Phong ấn. . . "Mạc Vấn thử dùng tâm thần tiếp xúc với nó một chút, những sợi tơ màu xanh khẽ rung lên rồi sau đó đẩy tinh thần của hắn trở về.
149 *kiếm tỳ: nô tỳ luyện kiếm. Một cách nói chế giễu. A Tú đứng ở bên ngoài canh nhà gỗ, cặp mắt chăm chăm nhìn vào cửa phòng, một cái chớp mắt cũng không dám chớp.
150 Khoảng giữa trưa, A Tú chạy trở về. Nhìn bộ mặt uể oải của thị cũng đủ biết kết quả rồi. "Sư huynh, Oánh sư tỷ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ của sư môn, ta tìm không thấy tỷ ấy”.
151 "Ngươi là đệ tử ký danh à ? Vì sao lại ở đây?" Ô Minh nhìn tên thanh niên cụt một tay vừa mới từ trong phòng đi ra, lạnh giọng nói. Mạc Vấn bình thản nhìn gã: "Là ngươi muốn đoạt lấy núi Tiểu Nam ?"Ánh mắt Ô Minh lạnh như băng lườm Mạc Vấn, đúng là lần đầu tiên có một đệ tử ký danh dám nói chuyện với y kiểu này, miệng cười nhạt: "Đúng vậy, chính là ta.
152 Tầng một Tàng Kinh Các hầu như chỉ toàn tư liệu về yêu thú hay những ghi chép giản lược về thảo dược, về địa lý, tích lũy những mẩu tri thức linh tinh hỗn tạp của các nhân vật cộng với một ít bí tịch, kiếm quyết, tâm pháp cơ bản của Trúc Cơ.
153 Trải qua một đêm bình yên vô sự. Tới hôm thứ hai, sau khi ăn qua bữa điểm tâm, Mạc Vấn gọi A Tú tới. “Sư huynh muốn vào Tàng Kinh Các à? “ A Tú hỏi Mạc Vấn bằng một vẻ có chút ngạc nhiên.
154 Trong số những đệ tử Ngoại môn đang xúm lại nhìn thì có người cảm thấy hứng thú, một vài người lại lắc lắc đầu không chút để ý tới chuyện đang diễn ra trên đài Hóa Ma.
155 "Đồ Tự Quyết ! Mau tránh ra !"Nguyên một đám đệ tử ngoại môn Linh Dục Kiếm Tông đang đứng cách Mạc Vấn không xa ai nấy đều thất kinh, vội vàng lùi ra xa.
156 Mạc Vấn thoáng nhìn ngọc giản trong tay, hắn không để ý đến đám đệ tử Linh Dục Kiếm Tông đang chỉ trỏ xung quanh mà quay người rời khỏi núi Thiên Ma. Quay trở lại núi Tiểu Nam, chỉ sau khi đã tiến vào kiếm trận Thiên Huyễn Linh Thủy, Mạc Vấn mới có thể thả lỏng tinh thần, nội thương trong cơ thể hắn cuối cùng đã không còn chịu sự áp chế mà bộc phát trở lại, vết thương vừa mới khép miệng không lâu chợt nứt toác, từng dòng cương khí nhỏ li ti theo đó tràn ra ngoài.
157 Một đạo kiếm quang rơi xuống bên ngoài sơn môn Linh Dục Kiếm Tông, một bà lão tóc bạc khuôn mặt hồng hào hiện ra. Nhìn thấy bà lão này, bốn gã đệ tử trông giữ sơn môn lập tức tiến lên cung kính hành lễ: "Bái kiến Từ trưởng lão.
158 Trong không gian bao la của dãy núi trùng điệp chỉ có một bóng người đang di chuyển. Tốc độ của hắn tuy không nhanh nhưng lại rất ổn định, trước sau đều đều duy trì một nhịp độ.
159 Đập vào mắt Mạc Vấn là một linh thạch trong suốt, phát ra thứ ánh sáng lộng lẫy làm người ta mê say kéo dài đến tận phía cuối hành lang. Đây đúng là một cái linh mạch hạ phẩm nhất giai.
160 Tại một nơi cách khu chợ giao dịch hơn trăm dặm, một tiếng gáy thê lương truyền đến từ bầu trời phương xa. Chỉ thấy một con yêu cầm sải cánh rộng hai trượng bay nhanh về phía Mạc Vấn.