321 Tháng ba ở Phụng Nguyên, thời tiết vẫn còn tương đối lạnh, nhất là mấy ngày gần đây lại có thêm một đợt gió mùa thổi về, làm cho nhiệt độ trong khắp tỉnh bắt đầu hạ thấp, một số nơi còn có tuyết rơi, tuy nhiên điều này cũng không gây ảnh hưởng rõ rệt lắm đến hoạt động bình thường của sân bay Phụng Nguyên.
322 Khi xe con của Lê Cương vào tới trong sân của Phân cục cảnh sát, ông ta cũng không chú ý là ở trong sân còn có mấy xe khác đã đỗ sẵn, nhìn biển số xe chỉ biết là xe từ Sở cảnh sát tỉnh và Ủy ban nhân dân.
323 Mã Vĩnh Phúc nói chưa hết, cửa văn phòng lại bị đẩy ra, thư ký của Dương Quân Nghĩa đi tới, nhẹ giọng nói: - Giám đốc sở, Phó cục trưởng Cục hàng không dân dụng Lê Cương đang ở bên ngoài xin gặp ngài.
324 - Xuất cảnh? Đi đâu? Phương Bân sau một lúc nghẹn họng trân trối nhìn mới cất được tiếng nói, chỉ có điều giọng anh ta nghe có vẻ khô khốc và yếu đuối.
325 Ngay khi Phương Minh Viễn và gia đình đang bàn chuyện sau này cho Phương Bân đi Hong Kong thì tất cả lãnh đạo cao cấp ở Phụng Nguyên đều đã biết được chuyện xảy ra hồi chiều ở sân bay Phụng Nguyên.
326 Phương Minh Viễn rất bận, hồi tết do dự dịnh sẽ đi tìm khu mỏ vàng đó vì vậy không hay ở Tần Tây, gần như tết xong là đi ngay vì vậy lần này quay về còn rất nhiều công việc cần giải quyết.
327 Viện kiểm sát nhân dân thành phố Phụng Nguyên tuy không phải là đơn vị có nhiều thẩm quyền, nhưng vẫn xây một khu lầu sáu tầng cho nhân viên ở ngay nơi cách viện chỉ chừng năm trăm mét.
328 Miêu Thành Trạch giật mình kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu thế nghĩa là thế nào. Tiếp theo không đợi ông ta hỏi thêm câu nào, ở ngoài lại có thêm hai người nữa xông vào lôi hai người ban nãy ra.
329 - Mày dám đánh cả tao, tao nghĩ chắc mày không biết chữ “tử” viết thế nào phải không? Cha tao là Lê Cương đấy! - Mày dám đánh tao! Mày dám đánh tao! Mày là đồ khốn kiếp, cha tao chắc chắn sẽ giam mày vào ngục mười nghìn năm! Âm thanh vọng ra từ ti vi vừa gay gắt vừa chói tai, các lãnh đạo tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh Tần Tây nghe được mà hai đầu mày cứ cau lại, bí thư tỉnh ủy nghe xong chán ghét khoát tay: - Tắt đi! Nhân viên đang ngồi bên cạnh vội vàng chạy lại tắt ti vi.
330 Ở kiếp trước Phương Minh Viễn luôn có ý muốn hướng tới thành phố Ô Hiếu. Năm đó cùng là huyện nhưng lãnh đạo huyện Ô Hiếu lại đi theo con đường phát triển khác với các huyện khác của cả nước, họ kiên trì và gia tăng chiến lược phát triển “Hưng thương kiến thị”, tập trung vào bồi dưỡng, phát triển, nâng cao thị trường, đẩy mạnh phát triển công nghiệp hóa, quốc tế hóa và nhất thể hóa thành thị, đi theo con đường phát triển theo kiểu tự thân vận động mang đặc sắc riêng của khu vực.
331 Hơn nữa Phương Minh Viễn nhận thấy, với điều kiện hậu đãi nông nghiệp của huyện Bình Xuyên, sau này hoàn toàn có thể cùng phát triển công nông thương nghiệp.
332 Mấy người Phương Minh Viễn bèn tới quán cơm Phương Gia mới khai trương ở bên ngoài chợ bán sỉ tiểu thương phẩm ăn trưa. Chỗ này qua tết mới khai trương nên Phương Minh Viễn cũng không hề biết, nếu không phải trên đường đi Lâm Liên vô tình nhìn thấy thì chắc là đi qua luôn.
333 -Hả? Phương Minh Viễn giật mình suýt thì đánh rơi cái cốc xuống đất. Lẽ nào ba hắn cũng đã nghĩ thông suốt! Cũng muốn đứng ra làm một mình? -Nói gì thế, đây mà là vòng vo hả? Không hỏi trước tiểu tử này có ý tưởng gì không, hỏi cái kia thì có tác dụng gì? Bà nghe đấy, nó vừa nói từng cái từng cái một, tức là nhà máy chắc chắn vẫn còn thuốc chữa, ít nhất thì cũng có một phương án cơ bản.
334 -Sao cậu lại nói chuyện như vậy với cậu ấy? Điền Na giật giật áo Trương Quốc Bình, thì thầm bên tai cô bạn nói. Cô giờ đã là học sinh lớp tám, ít nhiều cũng hiểu biết một chút chuyện thời sự, khi biết thiếu nhiên này là Phương Minh Viễn nổi danh như cồn ở thị trấn Hải Trang, làm cô thấy có chút choáng váng đầu óc.
335 Ba người từ nơi khác tới theo như lời của Trần Quân thực ra không phải ai khác, chính là Lâm Liên và hai vệ sĩ đi cùng Phương Minh Viễn về thị trấn Hải Trang này.
336 Giọng của Quách Lượng thật không nhỏ, ở trong phòng mấy người Phương Minh Viễn, Lão Tam đầu trọc, Quách Lỗ Sinh đều nghe rõ mồn một, mặt lão Tam hơi biến sắc, trong lòng thầm than vãn, Quách Lượng tới hơi sớm do với dự định, nhưng đây rõ ràng không phải là chuyện tốt.
337 Phương Minh Viễn dõi theo bóng hai cô gái khuất dần trong ánh Lượng mờ mờ của ngọn đèn trong nhà, lúc này mới quay đầu đi về. Rõ ràng là hai cô vì không thể có được một câu trả lời dứt khoát nên có chút thất vọng.
338 Chớp mắt mà sinh nhật của Mã Hiểu Đông đã qua được hai ba ngày. Phương Minh Viễn thì không để lại một chút tin tức gì, như là hắn chưa bao giờ trở về vậy.
339 Vào lúc ông hiệu trưởng cũ Lỗ Sơn và Ngụy Minh Luân cảm thấy vui mừng không tả thì Phương Minh Viễn đã đáp chuyến tàu đi Phụng Nguyên. Nếu đã muốn phát triển huyện Bình Xuyên trở thành một trung tâm đầu mối hàng hóa của tỉnh Tần Tây thậm chí là của cả vùng Tây Bắc thì cải thiện điều kiện giao thông ở đây là điều quan trọng nhất.
340 Ngồi lâu như vậy nên hắn cũng có chút mệt mỏi, loại ghế cứng này khi ngồi lâu bất kể là mông hay là lưng đều cảm thấy vô cùng đau nhức. Nhưng như bọn họ cũng được xem là may mắn rồi vì do có sự sắp xếp của nhà ga Bình Xuyên nên bọn họ lên tàu đều có ghế ngồi, cũng may bốn người vừa khéo ngồi một bên cửa sổ, mấy người còn lại ngồi xung quanh bọn họ, nếu không người bình thường lên tàu rất khó có được chỗ ngồi, chỉ có thể đứng đợi cho đến khi có người xuống tàu mới được ngồi, nếu không may thì còn phải đứng đến tận Phụng Nguyên.