261 Tuyết rơi nhiều một ngày một đêm, giữa trưa ngày hôm sau, sau khi nhóm người Phương Minh Viễn rời khỏi núi, ánh nắng bắt đầu xuất hiện. Phương Minh Viễn mời Uông Đông Khải và Mao Nhị Cẩu đến quán của chị Trình.
262 Huyện Xích sau trận tuyết đã không còn thấy cảnh tượng cát vàng ngập như mấy hôm trước nữa. Ở trong các thửa ruộng tuyết vẫn còn bao phủ trắng xóa nhưng ở con đường lên Bắc Kinh hai ngày nay xe đã chạy nên không còn nhiều tuyết đọng trên đó.
263 Vụ trưởng đã lên tiếng chào hỏi, âm thanh này như sét đánh vào đầu “ong” lên một tiếng. Tuần Quốc Huy giơ tay ra gạt ông ta sang một bên vội vàng chạy đến bên cạnh Phương Minh Viễn, nhìn thấy thân thể hắn không có dấu vết gì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm quay lại nhìn người cảnh sát họ Vương nghiêm nghị nói: - Chuyện này là thế nào? Vụ trưởng ty Hoa Bắc thuộc bộ tài nguyên Hoa Hạ ở Bắc Kinh cũng xem như thuộc vào hàng quan chức cao cấp rồi, đối diện với một viên cảnh sát huyện tất nhiên là phải tỏ ra uy quyền rồi, khuôn mặt nghiêm túc kia không phải do giận dữ mà chính là do tự uy mà nên.
264 Trước cổng nhà khách xảy ra chuyện lớn như vậy, chưa nói đến chuyện khác chỉ cần nhìn thấy sự xuất hiện của một chiếc xe có biển số của chính quyền cũng đã làm mọi người chú ý rồi, huống chi thị trấn huyện này lại không lớn.
265 “Chánh án Dịch của toà án huyện. ” Tuần Quốc Huy hơi sững người, tin tức của huyện Xích này thật là quá nhanh! Ông ta nhìn Phương Minh Viễn, trầm ngâm nói: - Nói là tôi đi đường mệt nên đã ngủ rồi.
266 Tuần Quốc Huy không chỉ mang về hai hòn quặng vàng 10kg mà còn mang về đến hai ba chục hòn, nhưng trong đó hai hòn kia là to nhất, ông ta đích thân mang lên phòng Trì Cảnh Ngọc hai hòn to nhất, còn các viên khác thì do những người còn lại mang lên chất đầy cả phòng Trì Cảnh Ngọc, tổng trọng lượng phải lên đến hơn 300kg.
267 - Biết thế không quay lại cho xong! Lâm Liên bây giờ quên mất những điều đang định nói với Phương Minh Viễn, trong lòng có chút ai thán. Thật ra hiện tại cô vẫn chưa có chút tình cảm gì đặc biệt với Phương Minh Viễn.
268 Những ngày gần đây, Lâm Liên tuy vẫn ở cùng chỗ với Phương Minh Viễn. nhưng rốt cuộc cũng không treo nội y của cô lên nữa, nhưng dù có vậy đi nữa, mỗi lần tắm xong, trong phòng vệ sinh vẫn tràn đầy mùi hương nồng nàn của cơ thể phụ nữ, làm người ta say mê.
269 Khi Phương Minh Viễn ra khỏi nhà ông Tô đã là nửa đêm, cuộc hội đàm dài bốn tiếng làm Phương Minh Viễn cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cả người dường như bị ai đó lột một lớp da ra.
270 Bắc Kinh vào tháng chín, trời vừa mới ấm lại. Học sinh lại chuẩn bị đối mặt với áp lực học hành. Vào hôm trước ngày khai giảng một ngày, cũng là ngày thứ hai sau ngày Phương Minh Viễn đến nhà ông Tô, Triệu Nhã, Phùng Thiện và Lưu Dũng lúc này mới từ tỉnh Tần Tây ngồi tàu lên Bắc Kinh.
271 Câu nói “Sinh con phải như Phương Minh Viễn” từ sau khi được mấy vị lãnh đạo cao cấp ngẫu nhiên nói ra, lập tức khiến rất nhiều người chú ý tới. Phải biết rằng mấy vị lãnh đạo này bình thường giữ chữ như vàng, không dễ dàng đánh giá ai cả.
272 Nếu như không phải nhờ vào mạng internet, Phương Minh Viễn đúng là không biết được lai lịch của từ “bá vương”. Tuy hắn từ nhỏ đã biết tới Sở bá vương Hạng Vũ với sức lực phi thường, biết tới tiểu bá vương Tôn Sách của nước Ngô thời kì Tam Quốc.
273 Ba người Mai Nguyên Võ, cứng họng sau một lúc lâu, đồng loạt cười vang. Mai Nguyên Võ vỗ vai Phương Minh Viễn, cười đến mức không thốt nên lời.
274 Phương Minh Viễn đương nhiên không biết trong trường học Triệu Nhã bị mấy nam sinh kia quấy rầy phiền nhiễu đã dùng câu mà hắn đã từng nói. Chẳng những khiến những nam sinh kia cứng lưỡi lại mà còn làm nhóm người ở hành lang lúc đo chết cười, sáng tạo ra nhân vật gây cười nhất trường Long Đầm năm 90, sau đó vài năm, những học sinh trường Long Đầm vẫn nhớ như in mà kể lại, còn nam sinh đáng thương kia, từ đó trở đi có ngay một biệt hiệu vô cùng vang dội: người nộm, còn có người mở rộng nghĩa ra thành “bia đạn” - Đừng có làm phiền tôi nữa, còn làm phiền nữa tôi sẽ buộc cậu vào thuyền cỏ mượn tên đấy! Câu này bèn trở thành danh ngôn yêu thích nhất của các nữ sinh trường Long Đầm dùng để cự tuyệt những nam sinh cứ bám lấy họ, và được truyền mãi về sau này.
275 Cửa phòng khẽ vang lên, Lâm Liên bưng một chén súp, nhẹ nhàng bước đến. Làm thư ký cho Phương Minh Viễn đã lâu, Lâm Liên tự khắc hiểu, Phương Minh Viễn trong thời gian làm việc thích được thanh tịnh.
276 Máy Nintendo đỏ trắng đối với thiếu niên Trung Hoa sau thập niên 70, 80 mà nói cũng không xa lạ gì. Nhưng đó cũng là ao ước lớn nhất thời thơ ấu bọn họ và cũng là những gì Phương Minh Viễn thèm muốn đã lâu.
277 Bắc Kinh những năm 90 cố nhiên đường xá xây dựng rất lạc hậu nhưng trên đường không nhiều xe như sau này. Hiện giờ đang là tối mùa đông, trên đường lại càng ít xe chạy, mấy người Phương Minh Viễn chẳng bao lâu đã chạy đến quán.
278 Lâm Liên kinh ngạc khẽ nhếch đôi môi nhỏ nhắn, phô bày vẻ đẹp kiều mỵ, lại nhìn thấy hai mắt Kim Thánh Nghiệp mơ hồ sáng lên, trong lòng như có hai mươi lăm con thỏ đang chạy nháo nhào.
279 Tuy nói vậy, nhưng cũng không thể nhìn thẳng vào những phiền toái do Kim Thánh Nghiệp mang lại và giải quyết chúng. Theo suy nghĩ của Phương Minh Viễn và Lâm Liên, nếu Kim Thánh Nghiệp từ chối chức vụ này, vậy phải chọn một người đảm nhiệm trong số ứng cử viên còn lại.
280 Vì trước đó đã nói với Vu Thu Hạ nên khi mấy người Phương Minh Viễn trở lại nhà họ Quách trong khu biệt thự cao cấp ở Vịnh Nước Cạn, Quách Đông Thành đã ngồi chờ hắn trong phòng khách.
Thể loại: Xuyên Không, Đô Thị, Khoa Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 23