241 Lúc Phương Minh Viễn và Quách Đông Thành từ chòi hóng mát quay trở về biệt thự, Phương Minh Viễn vẫn còn cảm thấy đầu mình có phần váng vất, “gừng càng già càng cay”, hôm nay hắn đã hiểu rõ được câu này.
242 Chị em nhà Lâm Liên được mấy nhân viên nữ trong tiệm dẫn đi đến khu vực bán đồ nữ trang. Dọc theo đường đi, cách bày trí trong cửa hàng khiến hai người nhìn thấy hoa cả mắt.
243 La Sơn kể lại toàn bộ tất cả, Phương Minh Viễn liền cau mặt lại. Mọi người đều biết đến xã hội đen ở Hồng Công, mà giữa xã hội đen và giới giải trí lại có một ranh giới nhập nhằng không rõ, điều này mọi người đều biết.
244 Nhìn khuôn mặt của Hoàng Triêm, bước thẳng tới, Phương Minh Viễn rất ngạc nhiên, Vu Thu Hạ cũng không khác gì. Hoàng Triêm luôn quý trọng lớp đàn em, lại thêm lúc trước, khi nghe được bài hát Con heo đã ôm bụng cười to, biết được tác giả là một thiếu niên đại lục, đã căn dặn chính mình, sau này nếu có cơ hội, nhất định phải đưa đến gặp ông ta.
245 Một thiếu niên mười hai mười ba tuổi lại có thể sáng tác được bài hát “Con heo”, và bài hát lúc nãy, khi nghe cảm thấy có chút lạ lạ, đã chứng minh được tài năng âm nhạc thiên bẩm của hắn.
246 cầm lấy điện thoại mở cửa xuống xe đến bên đường gọi điện. Nhìn theo dáng ông ta, Phương Minh viễn không thể không công nhận rằng tài năng thiên bẩm về âm nhạc của Hoàng Triêm quả là khác xa người thường, dù gọi là thiên tài hay phi thường cũng không thể diễn tả hết được lòng khâm phục của hắn đối với Hoàng Triêm.
247 - Là chú Triêm! Vu Thu Hạ đứng dậy ngạc nhiên nói. Phương Minh Viễn cũng đứng lên theo, đón lấy Tình Nhi từ tay Vu Thu Hạ rồi nói: - Chú Triêm gọi, chúng ta mau qua đó thôi.
248 - Không nhận? Vu Thu Hạ thất thanh kêu lên: - Chú Triêm, vì sao vậy? Cô không hiểu, chuyện này đã bàn xong rồi, vì sao Hoàng Triêm lại còn thay dổi ý định.
249 Những ngày tiếp theo ở Hồng Kông Phương Minh Viễn cảm thấy rất vui vẻ. Mỗi ngày Vu Thu Hạ đều dắt theo Tình Nhi cùng Phương Minh Viễn đến rất nhiều địa điểm để thưởng thức hết vẻ đẹp của “hòn ngọc phương nam” này.
250 Hai người nói chuyện rất lâu, mãi cho đến lúc trời tối Miyamoto mới cáo từ ra về, còn Phương Minh Viễn thì đi theo cầu thang bên ngoài lên tầng thượng.
251 Phương Minh Viễn chẳng cần phải đợi lâu thì đã có tin tức từ Nhật Bản, Aso đối với việc làm đại diện của Phương Minh Viễn ở Nhật không có ý kiến gì, thậm chí là cực kỳ vui mừng mà đồng ý đảm nhận vị trí này, hơn nữa lại chỉ mới đến ngày thứ hai thôi đã đáp máy bay sang thẳng Hồng Kông gặp Phương Minh Viễn để bàn bạc chi tiết.
252 Dù tiếng cười của Asohon rất dễ nghe, trong trẻo như tiếng chuông bạc ngân vang, lúc cười cũng đẹp mê hồn, làm người ta cảm thấy mê đắm, nhưng bất kỳ một người đàn ông nào đối diện với một điệu cười khó hiểu như vậy cũng sẽ đều cảm thấy mình như đang bị xúc phạm, Phương Minh viễn cũng không phải là ngoại lệ.
253 - Muốn đến phim trường? Được được được, không vấn đề gì, có cần anh cho xe đến đón em không? Giọng nói hào sảng của Trình Long từ điện thoại vọng ra lập tức làm Phương Bân, Asohon và mọi người vui mừng hớn hở.
254 “Song Long hội” và “Tôi là ai” đều là những tác phẩm hay nhất của Trình Long, đều đạt được số lượng lớn vé bán và danh tiếng, đặc biệt là tác phẩm Tôi là ai của Hoa Kiện, là một tác phẩm độc đáo dạt dào tình cảm có bối cảnh ở Châu Phi, ở kiếp trước Phương Mih Viễn cũng rất ấn tượng về tác phẩm này.
255 Buổi tiệc rượu tối có thể nói là vui đến đỉnh điểm. Trình Long và Phương Minh Viễn chính thức ký hợp đồng bốn năm, Trình Long chính thức trở thành người đại diện phát ngôn của Phương Minh Viễn, do thị trường quảng cáo ở Đại Lục chưa được phát triển lắm và sản nghiệp nhà họ Phương cũng chỉ mới bắt đầu nên nhiệm vụ của Trình Long ở năm đầu tiên là tập trung vào thị trường Nhật Bản.
256 Huyện Xích ở Hà Bắc, phía tây bắc thủ đô, cách thủ đô theo đường chim bay khoảng gần hai trăm km, nơi đây cảnh vật thanh tịnh và đẹp đẽ, khí hậu dễ chịu, “sưởi ấm không cần than, hóng mát không cần quạt”.
257 - Con mẹ nó thật đáng ghét, sớm không đến muộn không đến, hôm nay cố tình hại chúng ta, trên đường này quả thực cũng chưa có cách nào đi được. Đi đằng trước là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, vừa phủi bụi đất trên người vừa mắng liên mồm Bà chủ nhanh chóng đón khách qua, đứng lên đóng cửa trước lại, trong nháy mắt cô đã thấy ngoài cửa hiện giờ trời đã tối đen, qua ngọn đèn bên ngoài tiệm cơm có thể nhìn thấy bụi cát tung bay dày đặc như tuyết mịn từ trên rơi xuống.
258 Ba người dừng bước, Vệ Hưng Quốc và Trần Trung âm thầnm để Phương Minh Viễn đứng ở giữa, mới xoay người lại. Người vừa nói chuyện đó chính là giám đốc Hà Tam.
259 gười giống như những người đi lạc đường trong sa mạc nhìn thấy ốc đảo, vui mừng không kìm chế được. Tới gần thôn con đường trở nên đẹp hơn, mặc dù không thể so sánh với đường quốc lộ nhưng so với quãng đường vừa đi thì đã là như trên trời với dưới đất.
260 - Nhiều! Có rất nhiều! Chung quanh thôn chúng tôi có đến mười đỉnh núi, toàn bộ là những cây to nhỏ, hàng năm có lượng hoa quả dại rất lớn trong khe núi.