Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Trùm Tài Nguyên Chương 82: Phó Giám Đốc Nhà Máy Không Cam Lòng

Chương trước: Chương 81: Quách Đầu To Chịu Thua



Phương Minh Viễn dõi theo bóng hai cô gái khuất dần trong ánh Lượng mờ mờ của ngọn đèn trong nhà, lúc này mới quay đầu đi về. Rõ ràng là hai cô vì không thể có được một câu trả lời dứt khoát nên có chút thất vọng.

Nhưng hai người Trương Quốc Bình không hề biết rằng, thật ra trong lòng Phương Minh Viễn đã sớm có quyết định rồi, thay đổi vận mệnh của hầu hết tất cả mọi người thì Phương Minh Viễn không có thời gian không có sức lực và càng không có năng lực làm chuyện đó, nhưng nếu giúp một người từ nay về sau thoát khỏi vận mệnh đen đủi thì lại không có gì là khó. Nhưng giúp đỡ thì giúp đỡ, điều quan trọng là phải giúp như thế nào.

Hắn nghĩ tình hình của nhà máy cán ép Tần Tây bây giờ so với cha hắn nói thì còn tồi tệ hơn nhiều, công nhân chỉ dựa vào mấy đồng lương còm cõi để sống qua ngày. Nếu hắn lỗ mãng nhúng tay vào rất có khả năng sẽ càng rắc rối hơn. Hắn không giúp đỡ ai cả là một nhẽ, nhưng nếu giúp người này mà không giúp người kia thì lại đi một nhẽ khác. Chưa có một bước đi nào cụ thể nào thì hắn không muốn mình lại trở thành tâm điểm công kích của cả nhà một lần nữa.

Khu hành hính của nhà máy cán ép Tần Tây là một khu nhà sáu tầng nằm ở cửa vào phía bắc của nhà máy. Vào buổi Lượng ngày thứ hai, vừa vào giờ làm việc, trong khu hành chính người đi qua đi đi lại.

Từ trong phòng phó giám đốc loáng thoáng phát ra âm thanh, nghe như là có một vật gì vừa bị vỡ. Những người đi trong hành lang liền bước chậm lại, nhưng mọi người sau đó lại nhìn nhau rồi giả vờ như câm điếc mà đi làm tiếp công việc của mình.

- Thật là đáng ghét!

Phó giám đốc nhà máy Tư Mã Vân tức giận đi đi lại lại trong phòng, ông ta được bộ chuyển từ một thành phố ven biển về đây giữ chức phó giám đốc từ năm ngoái, có quan hệ với rất nhiều người trên tỉnh cũng như trên bộ, có thể nói ông ta thuộc phe thực quyền ở nhà máy. Mà Quách Lỗ Sinh lại là người thân tín do đích thân ông ta đưa về. Quách Lỗ Sinh đứng trước mặt ông ta câm như hến.

Hôm qua xảy ra một chuyện lớn như vậy, mà khi Quách Lỗ Sinh lao ra cửa chạm mặt với mấy người Quách Lượng, y bước lên nói chuyện với họ, nhưng mấy người ấy không thèm để ý đến y. Lão Tam đầu trọc đỡ Quách Lượng vào trong xe cho y nằm ra sau xe rồi sau đó đóng cửa lại. Chiếc xe đi thẳng về hướng huyện Bình Xuyên.

Lúc này lão Tam đầu trọc mới lại xe của mình, tuy không phải là xe đắt tiền, nhưng ở Bình Xuyên những năm này chỉ cần có xe thì có thể nói là không tồi rồi.

Vì không được ai đếm xỉa đến nên Quách Lỗ Sinh không cam tâm vẫn chạy lên bắt chuyện, lão Tam đầu trọc đến nhìn cũng không thèm nhìn y mà nói:

- Chủ nhiệm Quách, chuyện thầu xưởng của anh coi như bỏ, từ nay về sau anh cũng đừng liên hệ với chúng tôi nữa!

Nói xong, ông ta không thèm đếm xỉa đến y mà lên xe đi thẳng, để lại Quách Lỗ Sinh đứng đó ngây ra như tượng.

Tội nghiệp Quách Lỗ Sinh về nhà nghĩ suốt một đêm, một chuyện lớn như vậy làm sao mà có thể không nói cho Tư Mã Vân biết được cơ chứ. Dù sao thì chuyện cho bên ngoài nhận thầu xưởng luyện gang cũng là do Tư Mã Vân tích cực xúc tiến, nhưng thật không ngờ Quách Lượng vừa mới bị Phương Minh Viễn nói một câu liền nhượng bộ lui binh.

Tư Mã Vân vừa nghe Quách Lỗ Sinh lên ton hót chuyện hôm qua liền giận sôi lên. Tất nhiên là Quách Lỗ Sinh không dám nói thật rằng vì chuyện y không buông tha cho thư ký của Phương Minh Viễn về cái áo không may bị dính dầu của y mà làm Phương Minh Viễn phải ra mặt, mà chỉ nhấn mạnh rằng Phương Minh Viễn coi nhà máy cán ép Tần Tây như là địa bàn của hắn và không cho phép Quách Lượng được đụng đến vân vân và vân vân.

- Nhà máy này là nhà máy của quốc gia, nhà máy của nhân dân, là nhà máy của đại đa số công nhân, từ lúc nào mà là chỗ của một tên nhóc con vắt mũi chưa sạch như hắn đến hoa tay mua chân chứ!

Tư Mã Vân không kìm nỗi tức giận chửi ầm lên:

- Chẳng nhẽ chỉ cần nhà họ Phương châm lửa thì không ai được phép nhóm lửa nữa sao? Quách Lượng không được thầu xưởng thì dựa vào cái gì mà Phương Thắng lại dám xin để nhà anh ta thầu xưởng, anh ta đúng là chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân thồi.

Quách Lỗ Sinh mở miệng nhưng lại không dám nói gì. Quách Lỗ Sinh không phải là không biết chuyện này, dù sao thì xưởng luyện gang cũng là nơi vợ của Phương Thắng là Bạch Bình làm việc trong nhiều năm, đồng nghiệp vẫn còn rất nhiều, lại còn có cả hai đồ đệ của anh ta nữa nên chuyện nhà họ Phương y cũng biết không ít. Quách Lượng là muốn thầu xưởng luyện gang còn Phương Thắng là xưởng xử lý nhiệt đâu có liên quan gì đến nhau. Hơn nữa Phương Thắng dù sao cũng là công nhân ở đây, làm việc cũng đã được mười mấy năm rồi, ông Phương cũng là nhân viên cũ của nhà máy, từ hồi còn đang ở vùng Đông Bắc ông đã làm ở nhà máy rồi, đây là chuyện ai cũng biết, làm sao có thể đem Quách Lượng ra so sánh được chứ?

Nhưng Tư Mã Vân lúc này đang “bốc cháy ngùn ngụt”, y vốn là kẻ mang tội đầy mình hà tất phải đi chuốc lấy thêm cái xui xẻo này nữa.

Tư Mã Vân nhìn Quách Lỗ Sinh đang đứng nãy giờ chưa hề mở miệng tức giận khoát tay, Quách Lỗ Sinh vội vàng đi ra, đứng ở hành lang lau mồ hôi rồi mới ưỡn ngực tự đắc ra vẻ chủ nhiệm một phân xưởng đi thẳng đến phân xưởng luyện gang.

Tư Mã Vân bực bội đi lại trong phòng. Nhà máy cán ép Tần Tây bây giờ như là một người bệnh vô cùng nguy kịch, nếu như có một vị bác sĩ giỏi nào đó muốn phục hồi sức khỏe cho nó thì cũng phải tổn hao không ít sức lực. Không phải Tư Mã Vân không biết “bệnh” của nhà máy này nẳm ở đâu, nhưng ông ta làm gì có nhiều thời gian ở đây mà giải quyết vấn đề ấy. Cái mà ông ta cần chính là có thể nhanh chóng đạt được thành tích để báo cáo với lãnh đạo cấp trên, chính là thành tích chuyển từ thua lỗ sang kinh doanh có lãi của nhà máy. Thành tích năm ngoái đã làm cấp trên không mấy hài lòng rồi, năm nay mà lại không được nữa thì e rằng tiền đồ sau này của ông ta sẽ rất ảm đạm.

Nếu như chính ông ta không tạo ra được một thành tích xuất sắc thì các thế lực hậu thuẫn sau ông ta có ra tay giúp đỡ thì cũng chẳng hiệu quả, Tư Mã Vân làm lãnh đạo nhiều năm như vậy, đạo lý này tất nhiên ông ta hiểu rất rõ.

Hơn nữa Tư Mã Vân còn muốn thông qua chuyện này kiếm chác một chút. Xã hội ngày nay không còn như trước nữa, nếu chỉ có thành tích mà không “cống nạp” cho cấp trên thì cũng rất khó mà được thăng quan tiến chức. Ông ta dù là phó giám đốc, lương hàng năm tất nhiên là không ít, nhưng ngần ấy cũng chẳng thấm tháp gì với việc cứ mỗi độ có lễ tết là lại phải biếu tặng quà cho cấp trên, hơn nữa tất nhiên ông ta cũng muốn gia đình có một cuộc sống ngày càng tốt hơn.

Vì vậy ông ta mới đề nghị đem một số phân xưởng cho bên ngoài nhận thầu, một mặt làm như vậy có thể giúp nhà máy duy trì được một khoản doanh thu ổn định, tuy rằng trong một thời gian ngắn không thể làm cho nhà máy có được lợi nhuận nhưng ít nhất cũng giảm bớt được thua lỗ. Mặt khác trong quá trình cho nhận thầu các phân xưởng này ông ta cũng có thể có được chút lợi ích. Tư Mã Vân tin rằng những “chứng bệnh khó chữa” của nhà máy mà ông ta rất khó giải quyết sẽ chẳng là gì với những kẻ “ngoại lai” kia, trong số những người có mắt nhìn xa trông rộng tất nhiên họ sẽ thấy được những khoản lợi nhuận kếch xù ẩn chứa trong đó, khi đó người có quyền có thế như ông ta sẽ trở thành một nơi quan trọng để nịnh bợ trong mắt bọn người kia.

Việc chọn Quách Lượng không phải là ông ta không có mục đích, thứ nhất Quách Lượng là người bản địa, là một tay anh chị ở đây, tuy thế lực chủ yếu của y không phải là ở thì trấn Hải Trang nhưng “đại danh” của y thì đại đa số công nhân trong nhà máy này không còn lạ gì. Nếu để y nhận thầu xưởng luyện gang thì y vừa có đủ tài lực vừa có đủ sức mạnh uy hiếp những công nhân không hài lòng với chuyện này, thế thì ông ta cũng bớt đi được gánh nặng. Thứ hai tên Quách Lượng này cũng không phải là kẻ bủn xỉn, với một người mang lại cho y một khoản lợi nhuận kếch xù thì y cũng sẽ rất hào phóng, và y cũng là một người rất hiểu đạo lý chứ không phải là kẻ qua cầu rút ván.

Sau khi vị phó chủ tịch thị trấn trước đi tù, con của ông ta tuy không được Quách Lượng trọng dụng như trước nhưng cũng không quay ngoắt đá anh ta đi, lương mỗi tháng của anh ta vẫn làm đại đa số người dân ở Bình Xuyên này hâm mộ không ngớt. Vì vậy Tư Mã Vân cảm thấy hợp tác với loại người này nếu không may xảy ra chuyện gì thì con cái ông ta cũng không lo không có cái ăn.

Nhưng…Phương Minh Viễn đã làm đảo lộn hết tất cả rồi!

Thế nên cũng khó trách sao Tư Mã Vân lại nổi trận lôi đình như vậy.

Tư Mã Vân nhấc điện thoại lên gọi hai số, sau đó lại chán nản gác điện thoại xuống.

Thật ra chuyện tối qua, trước khi Quách Lỗ Sinh đến ông ta cũng đã được nghe qua. Lúc đó trong quán ăn nhà họ Phương không phải là chật khách nhưng cũng đang có không ít người. Thị trấn Hải Trang nhỏ như lòng bàn tay, nhân khẩu cũng chưa đến mười nghìn lại cùng làm trong một nhà máy, ai mà chẳng biết nhau! Chuyện xảy ra ở quán ăn nhà họ Phương từ Lượng sớm đã truyền đến nhà máy rồi. Những lời của Quách Lượng lúc đó cũng có người nghe thấy, bây giờ lại có Quách Lỗ Sinh chứng thực nữa nên ông ta rất hiểu muốn Quách Lượng thay đổi quả thật là rất khó.

Những người ra ngoài xã hội làm ăn cũng giống như là một công ty lớn vậy phải biết coi trọng danh dự, Quách Lượng đã tuyên bố trước mặt mọi người như vậy nếu không thể đuổi được nhà họ Phương ra khỏi Bình Xuyên mà lại dám thay đổi ý kiến thì có khác gì là tự tát vào mặt mình.

Sau khi đã xả được cơn giận, Tư Mã Vân mới bình tĩnh nghĩ đến những chuyện tiếp theo, đối với nhà họ Phương ông ta cũng đã ở nhà máy được hai năm nên tất nhiên là biết không ít. Ông ta tuy là phó giám đốc nhà máy, là lãnh đạo được bộ cử xuống nhưng ở Hải Trang hay ở Bình Xuyên này thì quả thật không có nhiều ảnh hưởng bằng nhà họ Phương.

Còn về thế lực nhà họ Phương, tuy không nói đến những thế lực ngầm, chỉ những thế lực lộ diện thôi cũng không thể coi thường. Bất luận là trên huyện hay trên tỉnh đều quen biết với những nhân vật quan trọng, chuyện đơn nhận thầu của Phương Thắng ông ta thật sự không dám thẳng tay vứt bỏ.

Nhưng nếu cứ để cho họ đạt được mục đích như vậy, Tư Mã Vân lại không cam tâm. Trong nhà máy này ai không biết Quách Lỗ Sinh là thân tín của ông ta, nhất cử nhất động của y đều là đại diện cho ông ta, chuyện của Quách Lượng ông ta đã thất bại một lần rồi nếu còn để Phương Thắng thuận lợi mà đạt được mục đích thì e rằng sau này ông ta chẳng còn chỗ đứng nào trong nhà máy này nữa.

Vì vậy nếu không thể quang minh chính đại ngáng đường của Phương Thắng thì ông ta cũng không thể dễ dàng để phương Thắng có thể đạt được việc nhận thầu nhà máy. Phải làm cho thật hợp tình hợp lý, để nhà họ Phương không nói được gì mới được!

Nhưng rốt cuộc là làm thế nào mới đạt được mục đích đây?

Tư Mã Vân trầm ngâm.

Loading...

Xem tiếp: Chương 83: Thay Đổi

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Quải

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 28


Tiểu Công Chúa Siêu Quậy

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 52


Quan Lộ Thương Đồ

Thể loại: Đô Thị

Số chương: 1290