41 Bích Dao kinh ngạc, lại nhìn kỹ thêm một lượt, chỉ thấy bốn hàng chữ bút thế mạnh mẽ khá tinh tế, so với những chữ khắc trên Thiên Thư trong gian thạch thất ban nãy thì hoàn toàn khác biệt, xem ra là tuồng chữ của một người khác.
42 Kể từ lần nói mê đó, không biết là do thân thể Trương Tiểu Phàm vốn khỏe mạnh, hay là sự chăm sóc của Bích Dao có hiệu quả, cơn sốt kéo dài liên tục của Trương Tiểu Phàm từ từ giảm đi, Trương Tiểu Phàm nhờ vậy dần dần khôi phục thần trí, người cũng tỉnh lại, bất quá bệnh tình quả thật không nhẹ, đa phần vẫn còn phải nằm yên nghỉ ngơi.
43 Những việc xảy ra trong quá khứ này đã để lại một vết thương sâu hoắm trong lòng Bích Dao, cô tự nhủ với bản thân, những năm tháng đó mãi mãi sẽ vùi chôn trong tâm khảm.
44 Khi Trương Tiểu Phàm tỉnh lại, trời đã tối, chỉ sợ hắn đã ngủ ít nhất năm sáu canh giờ. Bích Dao vẫn chưa dậy, hai tay đang nắm chặt cứng áo của hắn, trông giống như là một đứa trẻ bẽn lẽn nhút nhát, lúc này không ai có thể nghĩ nàng lại là một nhân vật quan trọng của ma giáo.
45 Trương Tiểu Phàm chăm chăm nhìn văn sĩ trung niên tên gọi Vạn Nhân Vãng, trong lòng trào dâng một dự cảm không tốt, thế nhưng đồng thời nơi sâu thẳm trong tim, lại có một sự thúc dục khác, khiến hắn không kìm được nói: "Xin tiên sinh chỉ giáo" Vạn Nhân Vãng nhìn hắn đầy thâm ý, thong thả nói: "Cây hắc bổng đó sát khí cực kỳ trầm trọng, hắc quang ẩn vào bên trong, con người nếu đến gần, trong vòng ba trượng, khí huyết toàn thân nhất định sẽ bị sát khí đó bức bách, chạy ngược vào tim mà chết"Trương Tiểu Phàm trong lòng rúng động, buột miệng nói: "Không sai, lúc ta gặp nó, từ xa thân thể đã cảm thấy nặng nề, ác tâm nổi lên, suýt nữa đã hôn mê rồi.
46 Phải khó khăn lắm mới rũ bỏ được chất bẩn dính vào chân, Trương Tiểu Phàm lúc đó mới quay đầu lại, chỉ nhìn thấy tiểu hài nữ đó đã đi đến bên lão nhân, lúc này đang nói nhỏ với lão nhân điều gì đó.
47 Trương Tiểu Phàm ngây người ra, vạn lần không hề nghĩ rằng sẽ gặp lại nàng nhanh thế này, có ý không muốn nhận nhưng đã từng cùng nhau trải qua sống chết nơi Tích Huyết Động ở dưới Tử Linh Uyên, vẫn mang canh cánh trong lòng một tậm trạng kỳ diệu khó tả, chỉ đành lúng túng cười nói: "Sao cô lại tới chỗ này thế?"Thạch Đầu ở bên cạnh nhìn thấy hình dung cổ quái của Trương Tiểu Phàm, lấy làm lạ hỏi: "Tiểu Phàm, cô nương này là ai vậy?"Trương Tiểu Phàm vọt miệng nói: "Cô ta là.
48 Từ xa, trong bóng tối của rừng cây, Chu Nhất Tiên và Tiểu Hoàn nhẹ nhàng rón rén trốn đằng sau một cái cây vừa to vừa cao, trong bóng tối, quan sát đám người tại hiện trường.
49 Tại hiện trường, mọi người không khỏi cau mày, chỉ thấy nữ nhân đầy vẻ yêu mị, từ giữa vòng vây rút ra một thứ pháp bảo kì dị, đa phần mọi người đều cảm thấy đây là một con vật rất khó đối phó, tất cả mọi người đều ngưng thần phòng bị, duy chỉ có Thạch Đầu quát lên một tiếng lớn, Phá Sát Pháp Trượng, lăng không bay tới phía trước.
50 Trong bóng tối, vô số những cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào hào quang của cả ba người. Không hiểu vì sao, Trương Tiểu Phàm trong lòng cảm thấy một chút lo sợ, nhìn qua bên cạnh, Bích Dao và Thạch đầu vẫn điềm nhiên không chút mảy may chú ý, tựa hồ như như hai người đã từng kinh qua những cảnh tượng này rồi.
51 Huyền hỏa giám trên ngực của Tam vĩ hồ ly dần dần hạ xuống, ánh sáng lịm dần rồi biến mất. Trương Tiểu Phàm thốt nhiên kinh ngạc, con rồng lửa cuồn cuộn hung mãnh bên dưới không biết từ lúc nào đã tan biến.
52 Dời Tiểu Trì Trấn, Tiểu Phàm, Bích Dao, Thạch Đầu bay về hướng đông. Qua một quãng đường, cả ba dừng lại, Thạch Đầu quay hỏi Trương Tiểu Phàm: "Trương huynh đệ, đệ định đi đâu?"Trương Tiểu Phàm ngần ngừ, nói: "Các sư tỉ Yến, Hồng trong Phần Hương Động đều nói sư phụ muốn đế Lưu Ba Sơn ở Đông Hải nên đệ định đến đó trước, còn huynh?"Thạch Đầu nghĩ một thôi rồi hùng hồn: "Thế thì huynh cũng đi.
53 Màn đêm đen đặc, gió thổi mưa đập ào ào, những chiếc lá không hiểu từ đâu bay tới, chập chờn bay lượn trong gió trong mưa, rồi lại bị gió cuốn đi. Đứng dưới tán ô xanh, quần áo của cô tung bay nhè nhẹ, một vài sợi tóc đen nhánh dính vào bên chiếc má trắng như tuyết của cô.
54 Vị cao tăng của Thiên Âm Tự đang đối trận với Dã Cẩu Đạo Nhân trong đấu trường, đạo hạnh cao thâm, pháp bảo kim mộc ngư ông ta sử dụng kim quang rực rỡ, như đang bơi lặn trên không trung, truy kích Dã Cẩu Đạo Nhân.
55 Đêm đen tối mịt, nhìn không thấy trăng sao, bầu trời đêm không một chút ánh sáng. Trương Tiểu Phàm quỳ tại cửa động, dễ thường cũng đã sáu thời thần. Các đệ tử trong môn phái hắn đa số đều đã say giấc rồi, ngay cả ánh sáng rõ ràng cuối cùng là một đống lửa trong sơn động Đại Trúc Phong cũng không thiết tha cháy nữa, từ từ tắt đi.
56 Bình minh. Rừng rậm như cũng sáng bừng dưới ánh mặt trời. Những tia nắng sớm xuyên qua tán lá sum xuê, chiếu rọi lên hai thầy trò Điền Bất Dịch và Trương Tiểu Phàm.
57 " A" Một tiếng hô nhỏ, Trương Tiểu Phàm từ trong mộng tỉnh lại, trong bóng đêm nghe tiếng thở nhẹ, cảm giác toàn thân từ trên xuống dưới lạnh toát mồ hôi.
58 Tiểu Phàm giật mình khi bất ngờ nhìn thấy Bích Dao. Đám người Ma giáo đang nhốn nháo cũng cùng im bặt khi nàng xuất hiện. Ai ai cũng nhìn Bích Dao với vẻ vì nể kiêng dè.
59 Trương Tiểu Phàm nhìn vào Văn sĩ trung niên ở trước mặt, người này chính là nỗi lo lớn nhất của giới đương kim chính đạo - "Quỷ vương", trong đầu óc hắn lúc này vô cùng hỗn loạn.
60 Lão già mặt mũi nanh ác đó là một lão ma đầu trong ma giáo đã thoái ẩn nhiều năm nay, tự hiệu là "Hấp Huyết Lão Tổ", nhưng người chính đạo và cả rất nhiều người trong ma giáo đều ngầm gọi lão ta là "Hấp Huyết Lão Yêu".