301 Lưu Hồng Đào nghe Triệu Quốc Khánh nói nhưng không có vội vàng trả lời, y nâng chén trà nhấp một ngụm rồi mới nhìn Triệu Quốc Khánh. - Cục trưởng Triệu, Trịnh Quân Ba là lãnh đạo công ty lớn hàng đầu ta chúng ta, hàng năm công ty của y đóng góp hơn 10 triệu tiền thuế cho thị xã.
302 Sau cuộc chiến không tiếng súng này, mọi người không có ý kiến gì với mấy câu cuối của Lưu Hồng Đào, coi như là chấp nhận. Tiết Kiến Vĩ thấy thế nói. - Vậy hội nghị hôm nay tới đây kết thúc, tan họp.
303 Hứa Lập nghe Cát Vệ Lương nói, hắn trầm ngâm một lúc mới lên tiếng. - Vậy anh có biết quan hệ giữa đám người Tô Quảng Nguyên, Phương Bách Niên và Lưu Hồng Đào là như thế nào không? Nếu như Lưu Hồng Đào có lời khó nói không thể không bảo vệ Trịnh Quân Ba, nhưng tại sao Tô Quảng Nguyên cùng Phương Bách Niên cũng muốn đi theo Lưu Hồng Đào? Hơn nữa Trương Quế Phương Hà Trường Giang Lâm Sâm cũng hình như lấy Lưu Hồng Đào làm người cầm đầu.
304 Khi Hứa Lập bắt tay Trịnh Lôi, Hứa Lập liền biết mình đã đánh giá sai về đối phương. Trịnh Lôi này ngoài mặt hào sảng nhưng lại như chiếc châm giấu trong gối thậm chí có thể nói đối phương có chút âm hiểm.
305 Vương Đào cười ha hả nói:- Tôi đi theo đội trưởng chấp hành nhiệm vụ xong và được cho nghỉ một tuần. Không đợi Vương Đào nói xong, Trương Quảng Quỳnh cắt ngang lời của hắn.
306 Trịnh Lôi lên tiếng đầu tiên. - Thị trưởng Hứa, đội trưởng Lý cùng mọi người, hôm nay ở đây không có người ngoài, mọi người đóng cửa lại đều là người một nhà nên chúng ta đừng khách khí với nhau làm gì cả.
307 Lần trước Triệu Quốc Khánh đến trạm thu phí sau khi Trịnh Quân Ba rời đi có vài phút, lúc ấy mà bắt được Trịnh Quân Ba tại hiện trường thì cần gì phải báo cáo với Lưu Hồng Đào nữa, trực tiếp bắt Trịnh Quân Ba là được.
308 Ngã tư Hương Cảng, đường Giang Thủy hôm qua như con đường chết tới hôm nay một lần nữa trở lại phồn vinh. Mấy trăm cô em xinh đẹp trẻ tuổi mặc quyền rũ lại ra đường kiếm khách, tới tối nơi đây càng đông đúc hơn.
309 Lưu Hồng Đào mặc dù cũng biết Trịnh Quân Ba bị quần chúng nhân dân Vọng Giang ghét cay ghét đắng nhưng y không thể không cực lực bảo vệ Trịnh Quân Ba.
310 Bởi vì chỉ có nửa giờ nghỉ ngơi cho nên Hứa Lập cũng không có quay về ủy ban thị xã mà bảo người mở một phòng hội nghị nhỏ, Hứa Lập vào đó ngồi nói chuyện với đám người Diêu Quế Tĩnh, Triệu Quốc Khánh.
311 - Cái này …Diêu Quế Tĩnh càng hoảng sợ. Không ngờ Trịnh Quân Ba rút cả dao mà Hứa Lập lại không có việc gì. Hà Trường Giang, Lăng Chí Viễn vừa mừng vừa sợ.
312 - Alo, bí thư Cát, là tôi, tôi đang ở văn phòng. Hứa Lập cẩn thận nói. Lý Đại Sơn ngồi trên ghế nghe Hứa Lập nói chuyện với vị bí thư Cát kia, y càng khẩn trương.
313 Đám người Hứa Lập, Trịnh Quân Ba tới cổng mỏ than của Trịnh Quân Ba nói rõ ý đồ của mình lập tức bị mấy trăm công nhân chặn lại. Mỏ than là nơi cung cấp cơm ăn cho bọn họ, nếu bị điều tra thì bọn họ sống sao được? Đám can này đương nhiên không đáp ứng, hơn nữa có người đứng sau khiêu khích khiến tình hình hiện trường có chút mất khống chế.
314 - Vậy nếu mỏ than bị đóng cửa thì chúng tôi sẽ làm gì? Không có tiền chúng tôi sao nuôi được gia đình?Có công nhân nói. - Các đồng chí yên tâm, đây là một trong các mỏ than có trữ lượng cao nhất toàn Vọng Giang chúng ta, sao có thể đóng cửa được.
315 - Lão Chung, trả súng lại cho bọn họ, vừa nãy chỉ là hiểu lầm. Hứa Lập nói với Chung Đắc Lực đứng trong bốn người. Chung Đắc Lực nghe Hứa Lập đã nói vậy, y cười nói:- Vâng, thị trưởng Hứa.
316 Khi Hứa Lập nhìn hai đứa bé, đứa bé có thể cảm thấy được tình cảm mà Hứa Lập dành cho mình, hai đứa bé đã bao lâu không thấy được ánh mắt yêu thương đó.
317 Hứa Lập vốn định nhân lúc đám người Tiết Kiến Lập làm thủ tục nhập viện cho hai đứa bé rồi sẽ gọi điện cho Lưu Hồng Đào nói rõ tình hình ở đây, để Lưu Hồng Đào tới nhận xem bé trai có phải cháu mình không.
318 Lưu Hồng Đào gật đầu nói:- Người nhà chúng tôi trông ngày này đã hơn năm năm, mặc dù tôi cũng rất muốn lập tức đón cháu về nhưng nó như thế này thì sợ sẽ không đi với tôi.
319 Mọi người một lần nữa đi tới căn phòng bệnh vốn giam giữ Trịnh Quân Ba. Hứa Lập chỉ huy hai cảnh sát chuyển chiếc giường sang chỗ khác. Hứa Lập cẩn thận quan sát vết máu trên mặt đất rồi cười nói.
320 - Ôi, Phùng Lập Quân, cậu không cần nói dối nữa. Chút thủ đoạn này của cậu sớm bị chúng tôi nhìn ra. Không ngờ cậu học ở trường cảnh sát bốn năm lại học được cách giúp tội phạm bỏ trốn, học được cách che dấu chứng cứ phạm tội của mình như thế nào.