1281 Thời điểm Võ Tinh thổi tắt đèn trong phòng, bóng đêm đen đặc, không có ánh trăng, trong phòng tối om không nhìn thấy gì. Minh Duệ nhìn trần nhà suy nghĩ, suy nghĩ một lát, lại nhìn đệ đệ bên cạnh, cười, áp vào tai Minh Cẩn nói: “Đệ đệ, mẹ phái người đến đón chúng ta, chúng ta phải về nhà rồi, nếu đệ không tỉnh ta liền mặc kệ, tự mình về nhà.
1282 Trời vừa sáng, Minh Duệ và Minh Cẩn đã dậy thu thập đồ đạc, Minh Cẩn nhìn bầu trời âm u, hôm nay có vẻ sẽ mưa nha!Từ sớm Minh Cẩn đã đứng đây nhìn chăm chăm xuống chân núi, đều sắp thành hươu cao cổ rồi.
1283 Đoàn người ra roi thúc ngựa, buổi chiều ngày hôm sau đã đến hải khẩu. Đến hải khẩu, Thiên Long sai người đưa tin cho Đông Thanh, Đông Thanh nhận được tin lập tức tới đây.
1284 Minh Duệ và Minh Cẩn nghỉ ngơi một buổi tối, hôm sau, mới tờ mờ sáng đã bị đánh thức, hai người theo đoàn người đến bến cảng. Đến sảng, Minh Cẩn nhìn chiếc thuyền lớn mà họ sắp lên, trợn mắt há mồm: “Lớn như vậy sao? Lúc chúng ta đi nhỏ hơn nhiều.
1285 Mặt trời đã lên cao. Ánh mặt trời rải lên những tia sáng lấp lánh lên mặt biển, giống như rắc lên mặt nước một lớp bạc tỏa sáng lập lòe, vừa giống như dải sa tanh uốn lượn.
1286 Đêm trăng tối giết người, gió to dễ phóng hoảĐoàn người dừng lại xong, Minh Duệ cảm giác, cảm thấy có cái gì không đúng. Minh Duệ đang muốn mở miệng, Hạ Dao và Võ Tinh ôm bọn họ ngồi xuống đất.
1287 Trạm dịch bị nổ, ánh lửa ngất trời, người của quan phủ nhất định là phải nhúng tay. Quan phụ mẫu địa phương biết là nghịch tặc gây án, lúc ấy bị dọa đến ngất đi.
1288 Minh Duệ kéo màn xe ra, nhìn cảnh sắc bên ngoài cùng Minh Cẩn. Lúc này đã bắt đầu mùa đông rồi, cảnh vật phía ngoài trụi lủi, rất là tiêu điều. Minh Cẩn nói thầm thời điểm đi rất náo nhiệt, bây giờ nhìn thấy thật thê lương.
1289 Ôn Uyển dùng bữa tối xong cũng không trở về Tiền viện tiếp tục xử lý triều chính. Mà đang tản bộ trong vườn. Vòng vo hơn phân nửa vườn, Ôn Uyển đi mệt rồi liền trở về nhà, sau khi tắm rửa ăn mặc như một bánh chưng, đi tới trong viện mát mẻ như nước.
1290 Trong tay Mễ Tướng đại nhân có một chuyện rất ckhẩn cấp yêu cầu gặp Ôn Uyển. Đáng tiếc lại bị thị vệ ngăn cản. Chỉ nói Quận chúa có lệnh, ngã bệnh nên ai cũng không muốn gặp.
1291 Phía ngoài mưa rơi lác đác, vào đông mà trời mưa, cho dù là mưa nhỏ cũng lạnh buốt. Ôn Uyển cũng không ra cửa, đang ở trong phòng an tĩnh mà đọc sách.
1292 Đông Thanh nhận được một phong mật thư. Sau khi Đông Thanh đọc xong thư, sắc mặt âm hàn. Thân mình phát ra một luống khí lạnh thấu xương. Đông Thanh hạ lệnh, đem hai huynh đệ Tần Lão Ngũ kết nghĩa toàn bộ đều bắt lại, bao gồm thê nhi, thậm chí đến nô bộc cũng không bỏ qua cho.
1293 Khí trời dần dần trở nên lạnh, hoa trong vườn hoa đã sớm tàn lụi. Trong vườn hoa còn lại là một mảnh tiêu điều. Cảnh sắc trong vườn hoa, báo trước sự rét lạnh của mùa đông đã đến.
1294 Thời tiết tháng chạp trời rất lạnh, cũng may là ông trời nể tình nên cũng ít có mưa, hơn nữa lại không có tuyết rơi, nếu là có tuyết rơi thì lên đường cũng không tốt nữa, Ôn Uyển lại càng thêm lo lắng rồi.
1295 Gió trong tháng chạp, thổi tới trên mặt, chà xát cho cả người đau đau nhức nhức. Đây là dạng thời tiết bình thường tại đây, không phải là nguyên nhân đặc thù Ôn Uyển cũng không ra cửa.
1296 Linh Đông trở lại, sắc mặt rất khó coi. Ôn Uyển thấy thần sắc của Linh Đông có vẻ lo lắng, cũng không khuyên nhủ gì nhiều. Thái tử phi trúng độc, nguyên nhân gây ra chuyện này chờ nàng có thể nói với Hạ Ảnh nghi ngờ của mình, lại không thể nói gì thêm với Linh Đông: “Mẫu phi con không đồng ý cho con chăm bệnh, là không muốn con ủ dột mày chau thế này đâu, mà là mong con có thể học thành tài.
1297 Ôn Uyển vẫn luôn chủ trương tiết kiệm, nhưng thư phòng lại tiết kiệm không được. Hỏa long trong thư phòng không gián đoạn chút nào, đi vào bên trong thật sự rất ấm áp, cùng với phòng ngủ của nàng giống nhau.
1298 Sau khi mọi người rời đi, Minh Duệ rơi vào trầm tư. Minh Cẩn cho là Minh Duệ tức giận, ngày thường Minh Duệ cùng Linh Đông quan hệ rất tốt. Nhưng bây giờ lại cự tuyệt, giúp hắn từ chối, Minh Cẩn nhỏ giọng nói: “Ca, không phải đệ ích kỷ đâu.
1299 Sáng sớm ngày thứ hai, hai huynh đệ dậy sớm luyện công như thường lệ, buổi sáng đi theo Phương tiên sinh học tập. Xế chiều Minh Cẩn đi học, Minh Duệ thì đi luyện công.
1300 Theo thời gian đại quân hồi kinh ngày càng gần, Ôn Uyển cũng ngày càng bận rộn hơn. Loay hoay mãi Ôn Uyển cũng không có biện pháp ba bữa cơm dùng chung với nhi tử nữa.