181 Ngay cả Liễu Yên Hồng, một cô gái đang trong thời kỳ phát triển, tuổi trẻ năng động, cũng đã cảm nhận được sự ấm áp từ gia đình này, luôn cảm thấy hâm mô.
182 “Bá mẫu, người thật sự rất tinh minh, không dám giấu diếm người, người nói không sai, quả thật con rất thích tên hỗn đản đó” Phượng Hề cuối cùng đã không chối bỏ, nàng đã xác định, cho dù chuyện này là sai, nàng cũng sẽ sai đến cùng, đây là cá tính của nàng.
183 Liên tiếp xuất hiện bốn tên ninja làm cho hắn ngửi được mùi nguy hiểm. “Nếu mày muốn chết một cách thoải mái thì nên nói cho tao biết, bọn mày đến HongKong vì mục đích gì?” Giọng của Tiêu Thu Phong thản nhiên như nước, không hề nóng vội, tựa hồ như tên ninja dưới chân không nói thì hắn cũng không quan tâm.
184 “Vào ngày thứ ba, chúng tôi đột nhiên bị Thanh Trúc bang công kích, bọn họ cơ hồ như đã có chuẩn bị, cho nên ngoại trừ nhân mã của Thanh Trúc bang ra , còn có rất nhiều cao thủ không rõ thân phận” Lúc Thập Tam Muội nói, lộ ra vẻ rất tức giận, bà đã cùng hợp tác với Thanh Trúc, cộng thủ HongKong, nhưng thật không ngờ Thanh Ngọc Đường lại là một kẻ đê tiện như thế.
185 Tiêu Thu Phong lẳng lặng đứng nhìn ngoài cửa sổ, mặc dù tối nay không dò xét được tin tức nào, nhưng có thể cứu được người con gái này, coi như chuyến đi này cũng không tệ, giờ phút này, hắn mới nhìn rõ tướng mạo của cô gái đó, cỡ khoảng hai mươi tuổi, rất là xinh đẹp, có lẽ do xuất thân trong hoàn cảnh này, nên trên người có một cổ anh khí không thua kém đàn ông.
186 Thanh Ngọc Đường biết, hắn đã mất đi con gái, mất đi tâm của con gái mình. “Bang chủ, Tá Đằng tiên sinh mời người đi thương nghị sự tình” Một người vội vã tiến vào, cung kính báo cáo.
187 Thập Tam Muội lập tức đáp : “Hai ngàn người không vấn đề”Tiêu Thu Phong gật đầu, nói : “Những người này, coi như hậu bị, người của tôi, ngày mai sẽ đến, nếu HongKong đã loạn, như vậy thì để tôi dọn dẹp lại một lần nữa, Thập Tam Muội, bà điều tra giùm tôi, nơi nào có quân hỏa có thể “mượn”, mặc kệ là buôn lậu hay tư tàng, đều được hết”Hai mắt Thập Tam Muội chợt lóe, lệ quang vừa động, bà hiểu được ý của người đàn ông này, nhẹ nhàng gật đầu.
188 Lý Cường Binh nắm tay thành đấm, mắng : “Bát con mẹ mày, đi chết đi!”Đã từng làm quân nhân, đối với người Nhật Bản rất chán ghét, nhưng bởi vì có quy định, nên đôi lúc, phải nhẫn nhịn vì đại cuộc, giờ phút này hắn không còn phải cố kỵ gì nữa, làm cho thần thái âm nhiên của lão già phát ra, sát khí của hắn đã dầy lên.
189 Hồ Đầu vội vàng chạy đến chổ của Thập Tam Muội, kêu lớn : “Thập Tam Muội, Thanh Trúc bang tấn công. . . ”Thân thể Thập Tam Muội vẫn chưa bình phục, nghe xong giật mình, đây là ban ngày, lá gan của Thanh Trúc bang cũng lớn thật!“Mau, đi báo cáo cho Tiêu thiếu gia, dặn các huynh đệ, cẩn thận!”Tiêu Thu Phong đã bước vào, tiếng bước chân dồn dập của Hồ Đầu như thế, đương nhiên hắn cũng nghe được.
190 Tiểu Lục Tử không làm cho Tiêu thiếu gia thất vọng, hai chân Tá Đằng Mộc đều bị đánh gãy xương, ngực bị trúng một quyền, khóe miệng đầy máu, nhìn không ra bộ dáng ban đầu.
191 Hồ Đầu bị hù đến giật mình, đàn bà của Tiêu thiếu gia? WTF?! Cái này không đùa được đâu. “Hồ ca, người con gái kia hình như là Thanh Bình Nhi, là con gái của Thanh Ngọc Đường, không phải là đàn bà của Tiêu thiếu gia chứ???” Một người hình như đã nhận ra, trong đám hỗn loạn kia, quả thật có Thanh Bình Nhi.
192 Tá Đằng Tam Lang giận dữ, tán cho những tên võ sĩ trốn về mấy cái bạt tai. “Thanh Ngọc Đường. . ” Một tiếng quát, Thanh Ngọc Đường như một con chó cụp đuôi chạy vào, khom người hỏi : “Tá Đằng tướng quân, xin hỏi có gì phân phó!”Thanh Ngọc Đường quả thật hối hận, hắn chỉ muốn tìm đồng bọn để hợp tác, kiếm chổ dựa mà thôi.
193 Nhìn thấy Thanh Bình Nhi, Thập Tam Muội như nhìn thấy chính mình, cả đời bà đã không còn hy vọng gì. Nhưng Thanh Bình Nhi thì khác, nếu nàng thật sự có thể có được người đàn ông này, vậy thì cuộc sống về sau, nàng nhất định sẽ hạnh phúc.
194 Dù rằng cái bản mặt của thằng này nhìn rất đáng ghét, nhưng sức mạnh của hắn, ngay cả Tiêu Thu Phong không thể không thừa nhận, đây là một cao thủ, ít nhất tại phương diện võ công, hắn cũng không làm mất thể diện của Tá Đằng gia tộc.
195 Lực lượng đao tâm của Tiêu Thu Phong như sóng thần đánh tới, mang theo sức mạnh của trời đất, quang mang lóe sáng, cơ hồ như muốn soi rọi cả Miếu Nhai.
196 Thanh Bình Nhi vô cùng xấu hổ, bị mọi người trêu chọc, yên lặng quay đầu lại nhìn Tiêu Thu Phong, sau đó cúi đầu, không dám ngẩng lên nữa, loại tư thái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu như vậy, đã làm cho Thập Tâm Muội không nhịn cười được.
197 Tiêu Thu Phong vừa đi đến sân bay của Thượng Hải, đã có người đang chờ hắn. Phượng Hề mặc một bộ miêu bào thật dài, phong tình vạn chủng, mang theo vài phần lãnh diễm băng hàn, mặc dù mị lực phong vận rất hấp dẫn người, nhưng không ai dám đến gần.
198 Ở một nơi nào đó của Đông Nam, Bàng Binh Quyền cầm chén rượu, trong mắt hiện rõ tia hận ý, thân thể rung động, tất cả đều do áp lực phẫn nộ. “Anh Bàng, không cần phải tức giận, lúc này chúng ta đã mời người giúp đỡ, nhất định sẽ rửa hận giúp chúng ta.
199 Cúp điện thoại, Tiêu Thu Phong vẫn chưa phục hồi tinh thần, lão Hầu, tự nhiên lại mò đến Đông Nam. Lão hầu không phải là một con khỉ già, mà là Long Tổ đối với lão có một cách xưng hô tông kính, bởi vì lão có thể làm cho bất luận kẻ nào ở Long Tổn tôn kính.
200 Hôm nay là cuối tuần, theo kế hoạch đã thương lượng, hôm nay đi Tiêu gia tác khách để lấy tiền, kỳ thật thì không phải là thương lượng, bởi vì Liễu Yên Hồng không nghĩ thế, nhưng không cách nào khác, một mình nàng không chịu được công kích của bốn người, mà đợt công kích này chính là do Đinh Mỹ Đình dẫn đầu.