221 Trận thế thay đổi, khí kình của Tiêu Thu Phong cũng được đề cao. Kim quang vỡ ra hình thành một vầng sáng chói mắt trong đêm tối. Hắn bị bốn mươi năm cao thủ vây bắt, giống như thiên cẩu thực nguyệt vậy.
222 Khi Tiêu Thu Phong đối mặt với Tá Đằng tiên sinh và bộ đội Ảnh Tử thì ở Thượng Hải cũng đang diễn ra một cuộc chiến sinh tử. Thiên võng của Phượng Hề quả nhiên danh bất hư truyền.
223 Lúc Tiêu Thu Phong trở về, quản gia đang nằm trên giường, ngực quấn đầy băng trắng, máu đỏ hồng nhưng ánh mắt rất tỉnh táo, giờ này hắn đang nhìn Phượng Hề đầy quan tâm.
224 “ Cháu đi HongKong?” Tôn Khánh Dục ngẩn người, vội vàng hỏi: “ Cháu, không phải cháu…”Ông ta không nói hẳn ra. Bởi vì ông ta không thể tin nổi. Sáng sớm nhận được thông báo của HongKong, đêm qua xã hội đen đánh nhau làm chết hơn ngàn người.
225 “Điều này, điều này là thật sai?” Nghe Tiêu Thu Phong nói, Phượng Hề rất kinh ngạc. Nếu như là trước đây nàng sẽ không hề khách khí. Bởi vi nàng và người đàn ông này chỉ là bạn bè.
226 Năm người phụ nữ tiến vào Tiêu gia khiến cho nơi đây trở nên náo nhiệt. Liễu Yên Nguyệt và Phượng Hề mỗi ngày phải xử lý rất nhiều việc. Chỉ có bốn cô bé kia là không có việc gì, đi theo Điền Phù làm cho căn nhà trở nên hào hứng, không hề buồn chán.
227 Tiếng súng vang lên bốn phía. Tiêu Thu Phong không cho Đao nhiều thời gian suy nghĩ, thân pháp Ảnh Tử triển khai. Nếu như nói võ công Tiêu Thu Phong mới nghĩ ra, Đao không quá quen thuộc thì Ảnh Tử thân pháp, Đao không thẻ nào không biết.
228 Đêm đó nhất định rất điên cuồng. Sát khí và dục vọng của Tiêu Thu Phong điên cuồng bốc lên, Liễu Yên Nguyệt không ngừng rên rỉ. Nàng bị chinh phục đến mơ màng mà thiếp đi.
229 Hắc Dạ sinh ra đối với Sơn Khấu Minh mà nói cũng không có gì là bí mật. Tá Đằng Thái THần khá e ngại với sự cường đại của Hắc Dạ nên mới không giết chết tên sứ giả kia.
230 Yokohama đang chìm trong bầu không khí khủng bố. Dù ở trên mọi ngả đường đều có người Sơn Khấu Minh nhưng giết chóc không hề giảm đi. Những người này không ngừng đánh du kích, làm cho bọn họ không thể đề phòng.
231 Người còn lại cảm nhận được khí tức cường đại đó chính là Sư Tông. Hắn nhìn về phía trụ sở Sơn Khấu Minh ở phía xa xa, nhẹ nhàng nói: “Thì ra thần khí Bát Kỳ trong truyền thuyết thực sự tồn tại.
232 Từ khi Tiêu Thu Phong xuất hiện, Bát Kỳ Đại Xà chỉ chú ý đến mình hắn. Có vaà thứ không cần nói chỉ cần dùng cảm nhận là có thế biết. Loại lực lưọng này chính là sức hấp dẫn vốn có của cao thủ với cao thủ.
233 Lực lượng của một người, Tiêu Thu Phong đã không thể nào chịu nổi. Huống hồ là hai cao thủ như Thần liên hợp lại. Hung tính của Bát Kỳ Đại Xà bị kích động, gầm lên phẫn nộ.
234 Có lẽ ngoại trừ ông ta sẽ không có ai biết, ông ta chết trong tay con của mình. Thân hình Sư Tông hơi đổi, nhưng không hề dừng lại. Khí kình như lôi điện thoáng cái quét đến, Tá Đằng Tỉnh Sinh ngăn cản nhưng thân hình bị đánh bay ra mấy thước, phun máu, ngất đi.
235 Đao mang loé lên chỉ còn cách Sư Tông ba thước. Mà đao khi sắc bén không hề cho thấy Tiêu Thu Phong bị thương, Sư Tông hơi nghiêng người, đao khí cuốn lên một cơn sóng biển cao ba trượng, quả thực rất bá đạo.
236 Lần này đi ra ngoài, mặc dù đối với Tiêu Thu Phong mà nói là rất nhanh, nhưng đối với những người khổ sở chờ đợi hắn về mà nói là cả một tháng dày vò hành hạ.
237 Người dịch: Ngạo Thiên Môn Có một số ciệc khi nói ra mọi người đều thoải mái, đương nhiên sẽ không có vấn đề gì nữa. Khi Tiêu Thu Phong đi xuống, Điền Phù đã sớm nói ý của Liễu Yên Nguyệt cho Phượng Hề nghe.
238 Đêm đó, vì muốn dành cơ hội cho Phượng Hề, Liễu Yên Nguyệt kéo Yên Hồng vào phòng mình, nói là muốn nói chuyện cả đêm. Điều này làm cho Liễu Yên Nguyệt rất kì quái.
239 “Triệu tư lệnh, Khánh Dục, chúng tôi không cỏ thời gian tiếp đón, hai người cứ tùy ý nhé. Tiêu Thu Phong đang bận nên dù chào hòi mà cũng không đưa mắt sang nhìn hai bọn họ.
240 Cả buổi chiều, Triệu Quang Bình và Tôn Khánh Dục đều ở lại đánh bài đến tận khi ăn cơm tối xong mới thoải mái rời đi. Bọn họ dường như cũng bị không khí ấm áp và vui vẻ của Tiêu gia lây nhiễm.