81 “Trình lên. ”Chiêu Phong đế mở tấu chương ra nhìn thoáng qua, bốp~ một tiếng khép lại, sắc mặt trầm xuống. Trên triều đình yên tĩnh, khiến cho giọng nói của hai viên quan Ngự sử càng lớn, thao thao bất tuyệt trình bày chuyện của Tưởng Quý Phi, cứ như là hiểu rõ hơn cả Chiêu Phong đế.
82 “Thần thất nghi, xin Hoàng thượng thứ tội. ” La Thiên Trình quỳ một chân trên đất, tuy là người đầy chật vật, dáng người vẫn thẳng tắp. Chiêu Phong đế âm thầm gật đầu: “Bình thân, La Vệ trưởng có thể trong vòng ba ngày mang Trương viện phán trở về, không có người thường nào có thể bằng.
83 Tuy Chân Diệu hoang mang, nhưng cũngkhông có khả năng tìm La Thiên Trình hỏi thăm rõ ràng, an tâm ở chỗ Chân Thái phi dưỡng thân thể. Dưỡng thân thể, mấu chốt nhất đúng là cái ăn.
84 “Ách, cháu thích xem rất nhiều sách về nấu ăn, xem xong rồi còn có thể thử một lần. ” Chân Diệu cười híp mắt nói. Chân thái phi không khỏi nhíu lông mày: “Sao một đứa con gái lại chú tâm vào đồ ăn thế?”Chân Diệu cười không có lên tiếng.
85 Nhiều người mới vui. . . . . . Chân Diệu lặng lẽ nhếch miệng. Trên mặt nàng có viết chữ ngốc hay sao mà đi tin Công chúa Phương Nhu biết mẹ ruột của mình bị giáng từ Quý Phi xuống làm Chiêu Nghi lại có tâm tư cùng đi chèo chuyền du ngoạn với mình chứ? “Không dám quấy rầy nhã hứng của Công chúa.
86 Ánh mắt Thái Hậu rơi lên người Chân Tứ, thấy quần áo nàng lỏng lẻo, cả người lộ ra vẻ vô cùng yếu ớt, tay còn đang nắm lấy cái đai lưng ẩm ướt nhăn nhúm, bà lại càng cảm thấy không thích.
87 “Muội muội tới rồi! Sao nào, sợ ta ăn thịt nha đầu nhà muội hay sao?” Thái Hậu mời Chân Thái Phi ngồi, trong giọng nói có vẻ rất thân thiết. Chân Thái Phi cười một cái thật xinh đẹp, nhìn mấy tiểu cô nương đang đứng trong phòng: “Có thể được Thái Hậu dạy dỗ, đó là phúc khí của con bé.
88 Ăn cay. . . . . . Ăn cay sẽ không nổi mụn sao? Không ảnh hưởng đến cổ họng sao? Sẽ không. . . . Chân Diệu theo phản xạ có điều kiện suy nghĩ nhiều như thế.
89 Ăn uống no đủ, Lục Hoàng tử lên tiếng cáo từ. “Thái Phi, ta cũng cáo từ. ” Quận chúa Sơ Hà đứng lên theo. Chân Thái Phi cũng không phải là người thân thiện lắm, đối với Lục Hoàng tử ngược lại lại có vẻ mặt ôn hòa hiếm hoi: “Trên đường chú ý một chút.
90 (*) huyết lệ sử: ý chỉ quá khứ đau đớnChân Diệu vừa về phủ đã đến Ninh Thọ Đường thỉnh an Lão phu nhân. “Thưa Tổ mẫu, cháu về rồi ạ. ” Chân Diệu quỳ phục dưới đất dập đầu một cái.
91 “Đa tạ phần thưởng của mợ hai. ” Chân Diệu khom gối cảm ơn. Lo lắng mơ hồ của Tiêu thị rốt cuộc để xuống. Bà rất sợ cháu gái ngoại này tại chỗ khiến bà khó xử ……Tiêu thị nhớ lại một năm kia, Ôn thị mang hai chị em Chân Nghiên và Chân Diệu trở về, mẹ chồng Kỷ thị cho mỗi người một tượng phật nhỏ bằng vàng.
92 “Cẩm Ngôn, ngươi mau nói ‘Cô nương! Ngài đã về rồi!’” Tiểu Thiền gấp đến độ dậm chân. Thật khó khăn nàng mới không cần trông bếp lửa nữa, đổi sang chiếu cố Cẩm Ngôn, kết quả Cẩm Ngôn lại thành đồ lưu manh.
93 “Lão phu nhân hôm nay đeo mạt ngạch, trông thực có tinh thần, màu xanh thật dễ nhìn. ” Vị Cửu thẩm kia lại chui ra. Chân Ninh vốn không để ý lắm, hô tổ mẫu rồi nghênh đón, sau đó cả kinh: “Tổ mẫu, mạt ngạch này thực làm từ Băng Tiêu Bích La ạ!”Lời vừa thốt ra, tiếng thán phục liên tiếp vang lên.
94 “Tử Tô tỷ tỷ…. . ” Tước Nhi rón rén qua đây, cầm chiếc khăn trắng không có hoa văn gì: “Cái này đưa cho cô nương. ”Trường hợp long trọng như vậy, ở lại hầu hạ phu nhân, cô nương đều là đại nha đầu chững chạc một chút, tiểu nha hoàn ngoài cửa không được vô cớ tùy tiện đi vào.
95 “Tam cô nương không thoải mái?” Đại phu nhân Tưởng thị nghe vậy lông mày nhăn lại, “Chẳng phải vẫn bị bệnh sao?”Bất luận thế nào tầng cửa sổ này cũng không dễ chọc thủng.
96 Chân Diệu đang ngồi cạnh Chân Nghiên, vùi đầu ăn vui vẻ, căn bản không có nhìn sang bên này một cái. Tưởng Thần thu hồi ánh mắt, đưa tay lấy một bát mì màu hồng trước mặt, vừa vặn là màu quần áo hôm nay Chân Diệu mặc.
97 Chân Tĩnh dừng lại cách đó không xa, khẽ thi lễ với Chân Hoán: “Đại ca. ”Chân Hoán cau mày: “Thân thể Tam muội không tốt, sao lại ra ngoài, coi chừng trúng gió.
98 Chân Kiến Văn thở dài: “Tĩnh Nhi, con không cần hỏi nhiều như vậy, cứ uống là được. ”Tay Chân Tĩnh run lên, bát sứ Thanh Hoa rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh: “Phụ thân, đây, đây là……”Thấy Chân Kiến Văn khẽ gật đầu, sắc mặt Chân Tĩnh trắng bệch, vừa lui về phía sau vừa lắc đầu: “Phụ thân, ngài, sao ngài lại cho con uống thứ này? Ngài có biết trong bụng con chính là long tôn!”Lâm ma ma giống như người tàng hình đứng ở một bên, nghe lời kinh thế hãi tục của Chân Tĩnh trên mặt cũng không có biểu cảm dư thừa.
99 Cơ hội nữ quyến có thể xuất môn có hạn, có thể đi Hoa Nhược tự dâng hương lại có thể ở lại một hai ngày trong lòng mọi người đều hưng phấn, ngay cả thỉnh an cũng tới sớm một chút.
100 Chân Diệu phút chốc không biết nên bày ra biểu tình gì cho tốt. Theo lý mà nói trận ốm trước đó vài ngày coi như La Thiên Trình cứu nàng, có ân với nàng, nhưng lúc trước hắn có hai lần muốn bóp chết nàng, cho đến bây giờ nửa đêm nằm mơ vẫn là cơn ác mộng kia.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 77