21 Phương Tử Quỳnh quay đầu nhìn bóng dáng thanh mảnh vừa ào vào phòng như một cơn gió, là một cô gái. Nhìn tướng mạo rất quen mắt, nhưng mà chẳng nhớ đã gặp ở đâu rồi, thực không nhớ nổi.
22 Phương Tử Quỳnh cau chặt mày, "ngoan" (?!) dùng từ này để nói chuyện với cô? Làm ơn, Phương Tử Quỳnh hôm nay đã là mười chín tuổi rồi. "Em dù có bao nhiêu tuổi, đối với anh cũng chỉ là một cô bé thôi.
23 Không biết đã qua bao nhiêu lâu, mặt trời cũng đã ngâm mình dưới mặt nước biển. Phương Tử Quỳnh cựa mình mở mắt, vẫn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng, cô quay đầu nhìn xung quanh.
24 Tiếng nước chảy phá tan vẻ yên tĩnh trong đêm tối, thân ảnh cao lớn đứng vững dưới vòi sen đang mở. Đàm Vương Quang ngay khi vừa về đến nhà chính đã suy nghĩ rất lâu.
25 "Anh, Quỳnh nhi đang ở Tử Phong Bảo sao?" "Không. " "Cô ấy đang ở đâu?" "Đàm Vương Quang, hết thương em gái tôi rồi à? Thế nào thái độ lại khác ngày hôm trước thế hả?" Phương Tử Đăng câu miệng cười giễu một cái, kể ra, trở mặt nhanh như lật sách vậy.
26 Thì ra là vậy. . . Anh chính là không tốt như vậy đó. Cho dù anh nỗ lực bao nhiêu, cố gắng bao nhiêu cũng không thể lọt vào tầm mắt của người ta. Người ta không thích anh, càng không yêu anh.
27 Phương Tử Quỳnh! Em thấy đùa cợt tôi như vậy vui lắm sao? Em cứ nghĩ tránh được một tuần, một tháng thì sẽ tránh được một năm? Em nghĩ tôi không thể nghe ra được tiếng của em? Không nhận dạng được giọng của em? "Trần Húc, lập tức tìm cho tôi tin tức của Phương Tử Quỳnh, nhớ kĩ, theo dõi Tử Phong Bảo không được bỏ sót một giây.
28 Tam. . . . tam thiếu Đàm gia?! Phương Tử Quỳnh mở to mắt hết cỡ nhìn Nhất Phong, nhưng mà, anh cũng ngạc nhiên không kém gì cô. Phương lão gia cùng Phương phu nhân đồng loạt quay sang nhìn Phương Tử Quỳnh, cô nhất thời không biết nên nói cái gì.
29 Cộc cộc. . . . Tiếng gõ cửa liên tục vang lên hai ba lần, đưa tay mò điện thoại nằm trên tủ đầu giường, Phương Tử Quỳnh mắt nhắm mắt mở cố gắng nhìn. "Năm giờ rồi?" Cộc.
30 Phương Tử Quỳnh ngồi trên sofa trong phòng ngủ, hí hoáy cầm điện thoại chụp chụp, rồi nhắn tin cảm ơn Nhất Phong. Hài lòng nhìn mấy tấm ảnh mình vừa chụp, cô mới bắt đầu động tay ăn bánh.
31 Thật ra thì đối với Phương Tử Quỳnh, ngủ cùng đàn ông ở cùng một phòng thế này, trước giờ cũng chỉ có Phương Tử Đăng, nhưng đó là anh hai cô, làm sao có thể giống sự tình bây giờ được?! Có lẽ anh không biết, mà không ai biết cả, đêm hôm qua, thật lòng mà nói thì cô ngủ rất ngon, rất an tâm.
32 Phương Tử Quỳnh vừa vào phòng đã lật đật đi tìm điện thoại, hẳn là Phương Tử Đăng đã gọi rất nhiều lần rồi, lúc nãy chỉ lo coi giờ quên mất nhìn đến, lại còn thêm gặp Đàm Diệu Tường và Chu Uyển.
33 "Không cần, tôi tự làm. " Phương Tử Quỳnh gạc tay Đàm Vương Quang ra, cô không phải người nào khác, đôi khi đừng đặt cô làm thế thân cho người ta. "Chân của em.
34 Tối. . . "Tử Tử, đêm nay ở lại đây đi, dì Dương sẽ chăm sóc cho em. " Phương Tử Đăng nhìn thấy Đàm Vương Quang muốn đưa Phương Tử Quỳnh về liền muốn ngăn lại.
35 Phương Tử Quỳnh vừa bước ra khỏi thang máy chuyên dụng đã có không ít ánh mắt nhìn vào cô, tuy vậy nhưng vẫn rất giữ ý tứ không nhìn chòng chọc vào. Cô cũng chỉ cố gắng bước thật nhanh ra khỏi công ty, dù không bị nhìn như người ngoài hành tinh nhưng so với sinh vật lạ thật không khác là bao.
Thể loại: Truyện Teen, Xuyên Không
Số chương: 50