1 8h tối, Phương Gia. "Nhị tiểu thư, lão giao và phu nhân cùng đại thiếu gia đang dùng bữa ở bên trong ạ. " Dì Trần cung kính nói với cô. Dù cô đã nhiều lần nhắc nhớ rằng không thích gọi mình như vậy, nhưng cũng là phận người làm.
2 "Tử Tử. Tử Tử. . . " Lược bỏ một ngàn lẻ một từ. Cái này đúng là ông trời ngược đãi con người thật mà. Tại sao đường đường là Kiều Lập Ngân cô đây mà phải đi gọi con sâu lười này dậy chứ? Ôi, cổ họng yêu quý của cô, nó sắp rách thật rồi.
3 10 giờ sau. . . Sân bay quốc tế X, thành phố Y. "Nhị tiểu thư. . . " Một người bước ra từ hàng xe đen đâu phía trước sân bay tiến đến gần. "Ây. Ba mẹ không nói tôi rất ghét nghe người khác gọi như vậy hay sao?" Chau mày, khoát khoát tay với người đàn ông đó.
4 6h sáng. . . "Tử Tử!!!" Lại một lần nữa vì bất mãn mà hét lên. Kiều Lập Ngân đây là ai hả? Thế nào mà mỗi sáng phải gọi con sâu lười kia dậy cơ? Thậm chí.
5 Từ ngày trở về cũng đã được một tháng. Mọi thứ diễn ra vô cùng bình thường. Chuyện ở Hắc Phong cũng không xảy ra gì. Phương Tử Quỳnh hằng ngày vẫn gọi điện cho Phương Tử Đăng.
6 Phương Tử Đăng bước vào phòng bệnh, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Phương Tử Quỳnh, lòng anh vô cùng đau xót. "Ưm. . . " Phương Tử Quỳnh mấp máy môi. Cổ họng khô rát, muốn nói nhưng không nói được.
7 "Á. . " Cánh cửa phòng bật mở sau khi nghe tiếng hét lớn. Phương Tử Đăng vội chạy vào. Đã nửa đêm rồi, hét to như vậy. . . không phải gặp ác mộng chứ? "Sao vậy? Tử Tử? Em sao vậy?" Phương Tử Đăng vỗ vỗ mặt của Phương Tử Quỳnh đang nằm trên giường.
8 "Đăng. Mình không muốn tiểu Quỳnh biết cậu ta đang ở gần cô ấy" Thương Lăng nhìn anh kiên quyết. "Đây không phải điều chỉ có cậu muốn! Nhưng. . . . mình không có cách nào với Tử Tử.
9 Người nhà họ Phương rất sợ Phương Tử Quỳnh bị thương. Một khi bị thương, tình trạng máu khó đông của cô sẽ rất dễ dẫn đến trường hợp. . . mất mạng! Nhưng ngay lúc này đây, Phương Tử Quỳnh lại bị xuất huyết máu.
10 Sáng hôm sau, cũng là lúc Phương Tử Quỳnh quay lại trường học. Vừa gặp mặt, Khắc Linh Lung, Kiều Lập Ngân, Phúc Thiên Nhan đã liên tục hỏi thăm sức khỏe cô.
11 "Đàm Vương Quang!!! Anh buông tay cho tôi!" Phương Tử Quỳnh giằng mạnh tay nhưng không cách nào thoát ra được. "Đau. Anh đang làm tôi đau đấy. Bỏ ra!!!""Em yên lặng một chút cho anh!" Mở cửa xe.
12 Nhìn thấy ánh mắt của Phương Tử Quỳnh dành cho mình. Anh cảm thấy vô cùng bất lực. Anh không muốn nhìn thấy cô lạnh nhạt với mình. "Em muốn anh phải làm sao đây?!" Như là đang nói với Phương Tử Quỳnh.
13 "Em đã gặp Đàm Vương Quang sao?" Phương Tử Đăng mở cửa bước vào phòng Phương Tử Quỳnh. Ban nãy nghe Thương Lăng nói, anh cũng có một chút lo sợ. Anh biết, anh biết trong mắt Đàm Vương Quang có em gái anh, anh nhìn được tình cảm của cậu ta.
14 Thật ra, Phương Tử Quỳnh đương nhiên vẫn nhớ lời anh nói. Mặc dù rằng trí nhớ của cô đôi khi có hơi tệ thật, cơ mà cũng đâu đến nỗi nói rồi chẳng nhớ lấy một chữ cơ chứ? Nhưng.
15 Một tuần sau đó, Phương Tử Quỳnh gần như cảm giác Đàm Vương Quang đã bốc hơi vậy. Anh ta không đến tìm cô, không đến trường cô, biến mất không chút dấu tích trước mặt cô.
16 Phương Tử Quỳnh bị tiếng nói dọa cho giật mình. Nhưng đến khi quay lại thì chẳng trông thấy ai cả. Một cơn gió lạnh thổi vào sống lưng của Phương Tử Quỳnh, đừng có nói.
17 Phương Tử Quỳnh quay đầu nhìn anh. "Anh hai. . . . " "Tử Tử. Em muốn anh ăn nói với em ấy làm sao?" "Anh hai. . . " "Anh hai. " Đàm Vương Quang gật đầu chào hỏi Phương Tử Đăng, đồng thời cắt ngang câu nói của Phương Tử Quỳnh.
18 "Anh hai. " Phương Tử Quỳnh gõ cửa phòng Phương Tử Đăng. "Vào đi. " Phương Tử Đăng nhẹ giọng trả lời. Khi Phương Tử Quỳnh bước vào, anh vẫn đang miệt mài với tài liệu của mình.
19 Lúc Phương Tử Quỳnh tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn ra phía cửa kính trước mặt, trời đã chập tối. Cô không thể nhớ mình đã ngủ bao lâu, nhưng cô nhớ, nơi mình ngủ gật lúc nãy không phải là căn phòng này.
20 "Anh hai. " Đàm Vương Quang thong thả trả lời điện thoại gọi đến. "Đàm Vương Quang, cậu thật nôn nóng muốn trở thành người một nhà với tôi đến vậy sao?" "Anh hai, gọi như vậy cũng không phải quá đáng.