Trò Cá Cược Định Mệnh Chương 33: Sếp Tổng Kì Lạ
Chương trước: Chương 33: Nhật Kí
Tối...
"Tử Tử, đêm nay ở lại đây đi, dì Dương sẽ chăm sóc cho em." Phương Tử Đăng nhìn thấy Đàm Vương Quang muốn đưa Phương Tử Quỳnh về liền muốn ngăn lại. Em gái của anh, chỉ có ở nhà mới có thể được chăm sóc tốt nhất!
"Anh, em sẽ lo cho cô ấy thật tốt, anh không cần quá lo lắng." Đàm Vương Quang một là một, hai là hai, nhất định không chịu để Phương Tử Quỳnh ở lại.
"Đàm Vương Quang, ít nói một chút!" Phương Tử Quỳnh đập vào tay Đàm Vương Quang một cái. Quay đầu sang nhìn Phương Tử Đăng. "Anh hai, em tự lo cho mình được, em vẫn chưa quay lại trường học, anh đừng lo. Với cả, em ở đó cũng rất tốt, không sao đâu mà."
".....Được rồi, em về đi." Phương Tử Đăng gật đầu, không để Đàm Vương Quang chạm vào cô, Phương Tử Đăng trực tiếp bế cô ra xe, đặt vào trong, chỉnh cho cô tư thế thoải mái nhất rồi mới để xe chạy đi.
*
**
***
"Bà xã, chân em còn chưa khỏi, lại muốn đi học làm gì? Anh nuôi được em mà!" Đàm Vương Quang bất mãn lên tiếng, chân chưa khỏi hẳn, đi đâu được mà đòi.
"Anh nói sao cũng được, tôi nhất định đến trường." Phương Tử Quỳnh không thèm nghe Đàm Vương Quang nói, chỉ lo chuẩn bị tài liệu cần thiết để đến trường. Cô nói muốn đi, anh tưởng nói không thì ngăn được cô sao?
"Bà xã, em không tin năng lực của chồng mình sao?"
"Tôi biết anh giỏi, kiếm được nhiều tiền rồi."
"Vậy em ở nhà đi, em chỉ cần yên phận làm cô dâu nhỏ ngoan ngoãn là được rồi." Đàm Vương Quang lại ôm cô một cái. Phương Tử Quỳnh kể từ ngày bước chân vào biệt thự cũng đã hơn một tháng, mỗi ngày khi Đàm Vương Quang đi làm về, không hôn cô thì cũng sẽ ôm cô một cái. Phương Tử Quỳnh rất rất khó chịu, không biết đã né tránh bao nhiêu lần, nhưng kết quả, sức lực con trai và con gái vốn rất khác biệt, trước sau cô đều bị Đàm Vương Quang bắt được.
Đối với Phương Tử Quỳnh, Đàm Vương Quang càng ngày càng đáng ghét. Theo những gì Phương Tử Quỳnh đoán được, đến nay cũng đã được hơn ba tháng kể từ lúc anh và cô đăng kí kết hôn, nếu không sai lệch, hẳn là không đến ba bốn tháng nữa, cô có lẽ sẽ rời khỏi anh.
"Bà xã, hôm nay em đến công ty cùng anh đi."
"Không!"
"Đi cùng anh đi bà xã, em chưa đến công ty bao giờ mà."
"Không!" Mặc cho Đàm Vương Quang có năn nỉ bao lâu, nhiều bao nhiêu, câu trả lời của Phương Tử Quỳnh cũng chỉ duy nhất một chữ, không hơn không kém.
Đàm Vương Quang nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của cô cũng thôi không nói nữa, cùng cô xuống nhà ăn sáng rồi đến công ty.
.
.
.
"Nhị tiểu thư."
"Đã biết chưa?" Phương Tử Quỳnh trả lời điện thoại.
"Vẫn chưa có động tĩnh gì ạ, có lẽ vì không có truyền thông can thiệp vào, nên tin tức chỉ có người ở trong biết."
"Không biết? Chẳng lẽ không có đưa người của mình vào sao? Tâm cơ cũng lương thiện nhỉ?"
"Nhị tiểu thư, người trong công ty không một ai biết chuyện này cả. Anh ta, làm đúng những gì đã hứa với người."
"À, vậy sao?! Được rồi, tiếp tục xem chừng đi." Phương Tử Quỳnh cúp máy rồi nhìn điện thoại, miệng cười cười như có như không.
Vẫn chưa biết tin sao?! Cứ tưởng nhiều thứ lại rất nhanh nhạy cơ chứ...
Hơn nữa, không đưa người của mình vào nội bộ công ty? Từ bao giờ lại thiện lương như vậy?! Từ bao giờ học được cách tin tưởng người ta như vậy?
À, không phải tìm được tình yêu nên đổi tính đổi nết đó chứ?
Đấu cùng nhau? Chưa biết ai mạnh hơn ai đâu.
.
.
.
"Tử Tử yêu dấu, cậu có rảnh không?"
"Lập Lập, hôm nay rảnh rỗi gọi cho mình sao?"
"Tử Tử, mình rất rất nhớ cậu mà." Vang lên bên kia là giọng nói làm nũng của Kiều Lập Ngân.
"Nói đi, có chuyện gì?"
"Tử Tử, hôm nay cùng bọn mình đi chơi một bữa đi, hôm nay mọi người đều rảnh cả."
"Cả ba cậu sao?"
"Ừ, mau đi đi thôi. Tụi mình đã bao lâu không gặp nhau rồi."
"Ở đâu?"
"Ưm...bây giờ vẫn còn sớm, trưa nay hẹn cậu ở dưới cổng Đàm thị nha?"
"Sao lại ở đó?"
"Hôm nay khoa của mình đi làm thực nghiệm ở gần đó, nên hẹn ở đó nhaaa? Nhaa?"
"....Được rồi." Trong lòng Phương Tử Quỳnh thầm rủa xả Kiều Lập Ngân một trăm một ngàn lần rồi mới cúp máy. Làm thế nào? Sao không nói sớm một chút, tiện thể đi nhờ xe của Đàm Vương Quang đến đó có phải hơn không?
Còn nữa, cái tên đáng chết kia làm sao hôm nay lại đến công ty sớm như vậy? Chậm một chút có phải hay không?
Ở đây, không có xe của mình, trong tiểu khu này cũng không thể gọi phương tiện công cộng, thật tức chết mà!
Hay, Phương Tử Đăng? Nhất Phong? Nhưng mà, không thể nào, người của Phương thị xuất hiện trước cổng tập đoàn Đàm thị chắc chắn sẽ có lời ra tiếng vào, không thể nào.
Bây giờ còn đến hơn hai tiếng nữa, hay thử gọi Đàm Vương Quang?
"Alo, bà xã." Đàm Vương Quang nhận máy có hơi lâu một chút, có lẽ đang bận?!
"Anh...không bận công việc chứ?"
"Không bận gì cả." Đàm Vương Quang trả lời rất nhanh trong cái nhìn ngạc nhiên của toàn thể những con người đang ngồi trong phòng họp.
Hôm nay...
Tổng tài nghe điện thoại khi đang họp.
Tổng tài gọi người kia là bà xã.
Tổng tài nói dối rằng không bận trong khi dự án đổ ngập đầu bọn họ.
Tổng tài phá vỡ nội quy?! Tổng tài kết hôn rồi?! Tổng tài cương trực của bọn họ biết nói dối?!
"Được, bà xã, anh về đón em." Đàm Vương Quang ngay lập tức không nói hai lời, xoay người đứng dậy dừng cuộc họp, hướng thẳng xuống tầng hầm công ty.
***
****
*****
"Ai vậy?"
"Woa, tổng tài chưa đưa phụ nữ đến công ty bao giờ nha."
"Đoán xem, là tình nhân, hay là sếp tổng phu nhân đây?"
Nhân viên vừa nhìn thấy Đàm Vương Quang cùng Phương Tử Quỳnh đi vào thì liền xì xầm bàn tán không ngừng.
Lần đầu tiên thấy tổng tài đưa phụ nữ đến đây, trước đây, hình như không có?! Hay là có mà không nhớ nhỉ?! À, có, có một vị nào đó đã từng đến đây, nhìn thì chắc lớn hơn cô gái trước mặt này.
Lần trước, cô gái kia vào đây thì mặc trang phục cực kì gợi cảm, áo sơ mi cùng váy ngắn thì phải, lại có thái độ rất khinh thường nhân viên, làm công ty trên dưới nào loạn một phen đoán cô ta là người nào mà lại như vậy, kết quả không thu được gì hơn.
Còn cô gái hôm nay, nhìn mặt rất quen, nhưng mà khẩu trang lại che mất nữa gương mặt, lại không thể nhìn rõ là người nào. Nhưng người con gái này có vẻ rất thân thiện, mỗi nhân viên nhìn cô đều nhận được một cái gật đầu chào lại. Trang phục cô gái này mặc cũng rất còn ngây thơ đi, chỉ đơn giản là một cái quần ngắn, một chiếc áo thun đơn giản cùng áo khoác ngoài và một đôi giày thể thao gọn nhẹ, một chiếc túi xách nhỏ, thật không biết có phải sếp tổng phu nhân không, nhưng mà, thần thái không giống chút nào nha.
Phương Tử Quỳnh bị nhìn đến mức không thở được, chỉ biết gật đầu chào hỏi. Đều tại Kiều Lập Ngân, hẹn ở đâu không hẹn, lại làm cô bị nhìn đến muốn luộc chín luôn nhưng lại không thể bỏ mặc cái chân đau mà đi nhanh hơn Đàm Vương Quang, hơn nữa, nếu cố chấp đi nhanh, lỡ lại nứt xương trầm trọng hơn, hẳn là hôm nay bao nhiêu kế hoạch phải bỏ hết mất!
"Bà xã, đau chân sao?" Đàm Vương Quang nhìn thấy Phương Tử Quỳnh đi cạnh mình mặt mày cứ nhăn nhăn nhó nhó, giơ tay tháo khẩu trang mà cô đang đeo xuống, hỏi thăm.
"Không có!" Phương Tử Quỳnh muốn giật lại cái khẩu trang, ở đây, có lẽ rất ít người biết cô, nhưng mà, cô vẫn không muốn để lộ thân phận mình là ai.
"Đeo làm gì, để cho họ nhìn em, biết em là ai, sau này đến đây có thể trực tiếp lên văn phòng của anh."
"Không cần mà, trả cho tôi!" Phương Tử Quỳnh vừa giơ cao chân lên định đạp anh một cái thì liền cảm thấy đau thấu tận trời xanh.
"Bà xã, đây, trả em. Chân em còn chưa khỏi, đừng có tự ý hành động nghe không? Em còn lộn xộn, anh lập tức bế em lên." Đàm Vương Quang trừng mắt nhìn cô, chân chưa lành hẳn, muốn ở trên giường bao lâu nữa?
"Biết rồi, nhưng mà này, anh có bỏ dở dang công việc hay không? Tôi cứ thấy mọi người nhìn tôi kì lạ sao sao ấy!"
"Không có, họ nhìn vợ anh xem là ai thôi, không cần quan tâm." Đàm Vương Quang cười cười với cô, thuận tay kéo cô vào thang máy chuyên dụng, đến thẳng phòng tổng giám đốc.
Đến khi Đàm Vương Quang và Phương Tử Quỳnh đã đi khỏi đại sảnh, nhân viên vẫn không thể dời mắt khỏi cửa thang máy, trong đầu mỗi người đều vô số điều thắc mắc.
"Cược không? Cô ấy chắc chắn là tình nhân nhỏ của tổng giám đốc!" Quản lí tiếp tân lên tiếng, vẻ mặt thích thú nhìn về phía cửa thang máy đã khép lại kia.
"Ông điên không? Nhìn sếp thương cô ta như vậy, hẳn là vợ sếp."
"Vợ? Sếp đã kết hôn đâu? Chẳng lẽ đường đường là tổng giám đốc Đàm thị lại kết hôn không ai hay hả?"
"Đây đây!" Trong khi mọi người đang tranh cãi, có một bóng dáng nhỏ nhỏ của nhân viên nữ xuất hiện. "Tôi...tôi vừa thay tài liệu cho họ, nghe họ nói...trong phòng họp hôm nay còn chưa họp xong, sếp tổng đã nghe điện thoại rồi bỏ đi luôn, kêu họ chờ ông ấy về rồi tiếp tục. Còn có...còn có sếp tổng gọi người điện thoại đến là bà xã!"
"Bà xã?" Mọi người mắt tròn mắt dẹt nhìn cô nhân viên vừa nói xong, gì chứ, bà xã?!?!
"Thật sao? Sếp của mình kết hôn rồi ấy hả?"
"Này, công ty không thuê xác người đến tụm năm tụm bảy bàn chuyện thiên hạ!" Trong khi mọi người đang trên dưới lộn xộn, còn đang bàn luận sôi nổi thì tiếng của Trần Húc vang lên, cực kì khó chịu.
Đầu mọi người đánh oành một tiếng, thôi chết rồi....
"Mau trở về làm việc!!"
.
.
.
"Bà xã, em ở đây, cần gì thì gọi Trần Húc, anh đi giải quyết công việc một chút!"
"Anh mau đi đi." Còn bảo không bận?!
"Được rồi, ở yên đây."
Đàm Vương Quang để lại cho Phương Tử Quỳnh một ly nước rồi đi nhanh ra ngoài.
Phương Tử Quỳnh còn chưa kịp cảm thấy buồn ngủ thì Đàm Vương Quang đã quay lại, anh thật sự họp rất nhanh.
Phương Tử Quỳnh nhìn anh, không phải nói đi giải quyết công việc sao? Năng lực giỏi đến vậy? Cô có phải trước đây quá khinh thường anh rồi không?
"Bà xã, bao giờ em có hẹn với bạn?" Đàm Vương Quang ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn đến cái chân đang bị thương, nhấc lên xoa bóp nhẹ.
"Ưm..." Phương Tử Quỳnh nhìn đồng hồ. "Nửa tiếng nữa."
"Em đi cùng bạn nhớ phải ăn cơm trưa, không được bỏ bữa, mỏi chân thì không được cố gắng đi nữa."
"Tôi hôm nay sẽ về rất trễ."
"Bà xã, chừng nào về gọi anh đến đón em."
"Thôi không cần đâu." Phương Tử Quỳnh suy nghĩ một chút. Tối nay, cô cũng sẽ đến bar, nếu anh biết cô đi uống rượu, hẳn sẽ trực tiếp vác cô về?
"Không được, em là còn cái, đi đâu một mình ban đêm chứ hả?"
"Tôi có phải con nít đâu." Phương Tử Quỳnh bĩu môi, ai làm hại được cô chứ, chỉ sợ chưa chạm được vào cô thì con người xấu số đó đã chết mất xác rồi cơ.
"Anh nói không được, bà xã, em về trễ cũng được, nhưng nhất định phải gọi anh đến đón."
"Được rồi được rồi! Đến giờ rồi, tôi đi đây."
"Bà xã, khoan đã!" Phương Tử Quỳnh chưa ra khỏi cửa thì đã bị gọi giật lại. "Cầm lấy cái này."
Phương Tử Quỳnh nhìn tấm thẻ trên tay Đàm Vương Quang, hết nhìn nó rồi lại nhìn anh, đưa thẻ cho cô làm gì?
"Cầm nó, em chỉ được sử dụng tiền trong này thôi, không được dùng tiền của mình."
"Tại sao?"
"Mau cầm, anh muốn em sử dụng tiền của anh, anh mới có động lực tiếp tục kiếm tiền."
"....Được rồi được rồi." Phương Tử Quỳnh nheo mắt nhìn anh rồi nhanh chóng cầm lấy tấm thẻ bỏ vào túi xách.
Phương Tử Quỳnh cầm theo túi xách của mình đi ra khỏi văn phòng của Đàm Vương Quang, nhanh chóng đi xuống đại sảnh công ty.
Xem tiếp: Chương 34: Quà.