161 - Buộc gió. . . Phục! Ma pháp càng lớn, phạm vi càng rộng hơn. Lúc này Vu Nhai đã bay lên không trung, không có chỗ mượn lực. Nàng cũng không tin tiểu tử này có thể tránh được ma pháp của nàng.
162 Thật ra, nàng còn chưa thực sự xác định. Dù sao Vu Nhai che giấu mũi kích rất tốt. Chỉ là luận chứng của cao thủ cũng không đủ để đại biểu điều gì. Chủ yếu nhất vẫn là dự cảm và tổng hợp các loại cảm giác của nàng.
163 Cái gì là vũ hội, cái gì là hội giao lưu, tất cả đều trở nên yên tĩnh, thưởng thức trận chiến đấu đột ngột diễn ra này! - Quốc vương điện hạ. . . - Không cần nhiều lời.
164 - Công chúa Sa Sa, tên họ Vu này cứ giao cho ta! Đặc biệt là thiếu gia Tạp Đức. Hình như gia hỏa này và hắn có mối thù đoạt vợ vậy. A quả thật có phần giống như mối thù đoạt vợ.
165 Âm thanh lớn hơn, sĩ khí tăng lên với mức độ kinh khủng. Học sinh học viện Bắc Đấu với vẻ mặt kiên định gào thét. Xung quanh vương cung, các Huyền Binh Giả hầu như đều gào hét lên.
166 Nghĩ đến các đồ có trong chiếc nhẫn của mình, trên mặt Dạ Tình chợt nóng ran. - Không đúng. Lấy nhân phẩm của U Hoang chắc chắn sẽ không nhìn. Nhưng tiểu tử này thì khó nói.
167 Trong nháy mắt, Vu Nhai đã nhận ra người tới là ai. Chính là đại ma đạo sĩ Cáp Đức Lâm vốn đang ở phía dưới xem trò vui. Nhìn thấy đồ đệ bị Vu Nhai giết chết, tim hắn rỉ máu.
168 - Nếu chúng ta đào được khối bảo là Vu Nhai huynh đệ này, chung quy phải cấp cho hắn chút lợi ích. Gia hỏa này chúng ta phải giúp đỡ xử lý. Chí ít đừng cho hắn làm loạn đối với người nhà của Vu Nhai.
169 Vu Nhai gật đầu, không chút do dự từ trên người Tiểu Thúy nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Lúc này hắn vẫn đang ở lối vào cửa cốc, nhưng xung quanh đều tối đen.
170 Cho dù hắn có là thiên tài thế nào đi nữa cũng chỉ là Tướng Binh Sư thôi. Ầm. . . Đột ngột, thân thể tên tiểu binh thủ thành chấn động, bị một đạo phong nhận xen lẫn ma pháp không gian của nàng đánh trúng.
171 Nguyệt Lâm Sa hình như thấy được một chút nguyên tố ma pháp trong không trung, trong lòng khiếp sợ tới cực điểm. Nàng nhìn chằm chằm vào Vu Nhai hỏi! - Ta làm sao biết được.
172 - A, đừng thể hiện biểu tình như vậy. Nếu như nàng không muốn sinh, chí ít giúp ta kết thúc cuộc sống xử nam cũng được mà! Chỉ có điều ta vẫn cảm thấy sinh vài đứa trẻ vẫn tốt hơn.
173 Cho dù trong lòng nàng có chút phiền muộn nho nhỏ cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài. Chủ nhân cầu Thần Binh đã cầu muốn phát điên. Hi vọng Binh Linh tiếp theo này.
174 - Chết chết chết. . . Người lùn hoàn toàn phát điên, trực tiếp xác định vị trí của Vu Nhai, căn bản không để ý đến lời giải thích yếu ớt của Vu Nhai. Thật ra hắn cũng không cần Vu Nhai giải thích.
175 - Nhưng ta biết, nếu như tiền bối lại tiếp tục chờ đợi như thế, mà không phải chủ động đi tìm, tiền bối sẽ vĩnh viễn không đợi được người thừa kế huyết mạch của mình.
176 Nếu muốn thật sự chinh phục người lùn này, như vậy hắn sợ gì thử thách? Muốn Tướng Binh Sư đạt được tới mức độ hoàn mỹ, nhất định phải vứt bỏ hai chữ lùi bước.
177 Đột nhiên hắn nhìn thấy được một nơi hơi gồ lên. Tay hắn nắm chặt. Một cái búa nóng được hắn kéo từ trong đất ra. Đau, rất đau. Dưới chân đau, trên tay cũng đau, bị bỏng.
178 Lắc đầu, nàng tìm cách ép hai chữ bằng hữu xuống. Nàng đường đường là công chúa đế quốc Ma Pháp, hắn là một tiểu binh thủ thành. Dựa vào cái gì hắn làm bằng hữu của mình.
179 Dù sao hắn không trải qua học viện, càng không có thư viện tùy thân. Bên cạnh chỉ có một công chúa ma pháp sư, nào có người nào chỉ điểm cho hắn. U Hoang vẫn trong tình trạng điên cuồng, đã lâu không thấy tỉnh táo.
180 Vu Nhai dĩ nhiên muốn khống chế quả mìn hẹn giờ này. Nguyệt Lâm Sa không thể vào phía sau tấm bia đá thứ hai, lại chỉ có thể bị động phòng ngự. Điều này làm cho nàng rất tức giận, nhưng sau đó càng ngày nàng càng để ý tới nữa.