201 Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh. Lý Khai không có động tĩnh. Trên mặt Vu Nhai lại thoáng hiện ra một nụ cười nhạt. - Lý Khai, lúc này cũng đã đi gặp diêm vương đi? Vu Nhai vì tổ Kỳ Binh xuất chiến, Dạ Tình lại giết Lý Khai.
202 Vừa rồi, hắn đã chụp cái mũ lớn lên đầu Vu Nhai. Các giáo quan xung quanh, bọn họ không dám động cũng sẽ không động. Phần lớn giáo quan binh bên phía phòng đại nhân đều theo đội xuất chiến.
203 Bọn họ vốn đến xem trò vui, hiện tại đã ngồi không yên rồi! - Thất tinh điểm tướng. . . Chết! Vu Nhai không hề dao động. Thất Tinh Thần Kích đâm thật sâu vào cổ họng Lạc Cực.
204 Trong lòng Vu Nhai chấn động. Hắn cảm giác được tướng khí của Vũ Qua, tuyệt đối không kém hơn so với mình. Đây là một đối thủ đáng sợ. Đương nhiên, hiện tại xem như là đứng ở cùng một trận doanh.
205 - Vu Nhai, đừng kích động. Chúng ta cùng đi với ngươi! Thủy Tinh kêu lên, nhưng Tiểu Thúy đã bay lên trời cao, trong nháy mắt chỉ còn lại có một điểm đen nhỏ.
206 Trời đã hơi tối, gió Bắc Đấu Thành vẫn sắc bén. Vu Nhai đi tới khu quý tộc. Trong đó có vô số trang viên. Trong mấy trang viên lớn nhất có trang vien của Lạc gia.
207 Có thể chung sống cùng Vu Thiên Tuyết không lâu, nhưng Vu Nhai lại không thể không lĩnh hội được tấm lòng của một vị mẫu thân. Kiếp trước hắn không có cha mẹ, kiếp này lại càng khắc sâu.
208 Vu Nhai không giải thích, cũng không nói gì thêm: Các ngươi bắt mẫu thân ta tới, vì sao ta không thể tới cứu. Đối với những gia tộc này mà nói, nhiều đạo lý hơn nữa cũng vô dùng, dùng nắm đấm mới là đạo lý tốt nhất! Vu Nhai kéo Vu Thiên Tuyết bay ngược lại, kiếm chỉ về phía Lạc Đằng nói: - Tránh ra, nếu không hắn sẽ chết! Hai cao thủ xông tới trong nháy mắt liền dừng lại, nhìn về phía nhị thúc của Lạc Đằng.
209 Nơi nào nó đi qua, nơi đó liền có kẻ bị mất mạng. Những tiếng kêu thảm thiết, tiếng reo hò không ngừng vang lên. Dù vậy, Vu Nhai vẫn cảm thấy từng bước vô cùng gian nan.
210 Vu Nhai cũng không quên chuyện Mượn kiếm huynh vốn từ trong tổ Kỳ Binh xuất ngũ ra. - Lại nợ hắn một ân tình! Trong lòng Vu Nhai thoáng cười khổ. Mình và Mượn kiếm huynh cũng quá hữu duyên đi.
211 Lạc nhị thúc nổi giận, hoàn toàn nổi giận rồi. Không nói tới chuyện tổn thất nhiều gia binh như vậy, vẫn tổn thất cao thủ Hoàng Binh Sư nhất đoạn. Vốn nghĩ không mất mặt, bây giờ mặt mũi đã mất sạch.
212 - Đương nhiên, Vu Nhai làm vậy cũng có chút quá kích. Nhưng bất kể thế nào, trong chuyện này Lạc gia các ngươi không có cách nào một mình giải quyết, hẳn là phải giao cho thành chủ xử lý! Dương lão sư lười nói nhảm với hắn.
213 Có người không nhịn được kêu lên. Không ngờ lại là Địa Binh Sư! - A, sao lại chỉ có chút thực lực như vậy? Không phải để ta lãnh giáo lực lượng của ngươi sao? Thật quá yếu, không có lực, thật sự không có lực! Người béo mập kỳ lạ kia rung đùi đắc ý nói.
214 Nàng đối viện với tổng quản một lúc lâu, mới chậm rãi nói: - Tổng quản đại nhân, chuyện này thành chủ đại nhân sẽ xử lý như thế nào? Tổng quản lắc đầu, nói: - Ta cũng không biết, chỉ có điều cũng sẽ không phải là tử hình.
215 Dương lão sư cảm thấy rất phiền muộn. Chỉ có điều rất nhanh nàng đã lộ ra nụ cười thỏa mãn, khuôn mặt tươi cười hoàn toàn không chút giả dối. Dương lão sư cười lặng lẽ rời khỏi đó.
216 Cảm giác giống như sắp lên đoạn đầu đài, trước đó phải làm con ma no. Con bà nó, quả nhiên là điềm xấu. - Đa tạ Tổng quản đại nhân, thay ta gửi lời cám ơn tới thành chủ.
217 Mà ở bên cạnh hắn là Hoàng Vu Phu, kẻ bị người béo mập thần bí đêm qua làm cho hôn mê trong giây lát. Nhìn xuống phía dưới chính là Lạc gia và một vài giáo quan của tiểu đoàn Tinh Binh.
218 Đêm qua hắn thật sự quá ủy khuất. Cũng không biết người béo mập kia từ đâu tới. - Thủy Tinh không thể ra làm chứng, vậy Dạ Tình ta ở Tham Lang Doanh có thể hay không? Rất nhanh Dạ Tình đi ra nói.
219 Nghe thấy những lời này, Vu Nhai và Vu Thiên Tuyết lại tỏ ra bình tĩnh giống như đêm qua khi đối mặt với Vu nhị gia. Vu Nhai chỉ thản nhiên nói: - Tham lam chỉ rước thêm tội, sao tránh được lúc hoạn nạn.
220 Vì lý do gì khiến lão viện trưởng bênh vực tiểu tử họ Vu như vậy. Chẳng lẽ là vì Nghiêm Lôi sao? Thành chủ đa nghi có chút giật mình. - Tiểu Bạch, ngươi nói tiếp! Lão viện trưởng không để ý, trực tiếp đi về phía Lãnh thành chủ.