81 Cuối cùng, còn chưa kịp tóm được “Tiên bát mẻ” trên người ba Triệu ra thì Triệu Vân Lan đã phải lui binh trước khí tràng cường đại của ba y rồi___ba của y gặp Thẩm Nguy suy cho cùng là không thoải mái lắm, ông cụ tạm thời không thoải mái thì có thể nhẫn nhịn được, chứ mà không thoải mái lâu dài là cũng không muốn cho người khác sống dễ dàng gì.
82 Vì yêu cầu quản lý, người đi công tác phải có hậu cần sắp xếp hành trình tàu hỏa. Bởi thế cho nên sau khi Chúc Hồng với Lâm Tĩnh hẹn được nhau thì trời còn chưa sáng đã đến số 4 đường Quang Minh tìm Uông Chủy.
83 Đại Khánh đã sắp cào thủng sàn nhà văn phòng hình sự mới nhìn thấy Triệu Vân Lan và Chúc Hồng một trước một sau đi đến.
Rõ ràng không khí giữa hai người có gì đó không đúng, nhưng Đại Khánh cho rằng bản thân nó chỉ là một con mèo, vẫn nên xem nhẹ yêu hận tình thù của chủ nhân thì tốt hơn, vì thế nó ngậm [ Thượng Cổ bí văn lục ] như ngậm chuột ném xuống dưới chân Triệu Vân: “Quyển sách này tử khí dày đặc, ta xem qua rồi, đúng là chuyển ra từ phố đồ cổ.
84 Triệu Vân Lan sửng sốt, nhưng cũng không vội nói chuyện này là không có khả năng. Sau một lúc lâu, y hỏi: “Năm nhâm ngọ là năm nào?”
“2002. ” Mèo đen bấm móng vuốt tính tính, “Khi đó ngươi đang làm cái gì?”
“Lúc đó ta đang gian nan âm thầm làm công tác của Trấn Hồn lệnh,” Triệu Vân Lan hồi tưởng lại, “Nghề chính với nghề phụ không chăm chút được cả đôi, thiếu chút nữa thì bỏ học đại học đi làm thầy bùa, bị ông già ngăn lại.
85 Chúc Hồng run cầm cập chỉ vào Trảm Hồn Sứ: “Hắn…… Hắn hắn hắn là……”
“Thẩm Nguy. ” Đại Khánh nói, mèo múp có cảm giác ưu việt không nói nên lời. Nó nghiêng đầu nhìn Chúc Hồng, cố ý làm bộ trấn định liếm liếm móng vuốt, săn sóc dành cho cô nương bên cạnh chút thời gian để chữa trị thế giới quan.
86 Sở Thứ Chi không ngờ người đầu tiên mà hắn gặp khi về đến Long Thành lại là Quách Trường Thành.
Hắn vừa mới rũ bỏ gông xiềng, lại lấy lại được thứ của mình năm đó bị Địa Phủ đoạt mất, tâm tình rất tốt.
87 Năm đó khi hồng hoang vừa định, đại thánh Thần Nông tự mình hạ phàm tìm bách thảo cứu mạng người, hóa thành ông già hái thuốc truyền đạo vỡ lòng cho con người.
88 Ngay lúc đó Triệu Vân Lan cảm thấy mình bị chụp bao tải lên đầu, vừa mới tránh thoát thì chẳng hiểu ra sao phát hiện ra mình thuấn di. (1)
Trước mắt y tối sầm sau đó lại sáng tỏ, khi mở mắt thì không biết mình đã đi đến nơi nào, dù sao cũng không phải là dưới Vong Xuyên nữa.
89 Vậy nếu y không mua cái quyển sách quái quỷ kia thì sao? Nếu y trực tiếp ném xấp giấy trắng này vào trong nước Vong Xuyên thì sẽ ra sao?
Triệu Vân Lan nghĩ như vậy thì làm luôn như vậy, y nâng tay đem tập giấy trắng kia vào trong Vong Xuyên, xoạch một tiếng, một chuỗi bọt nước nổi lên, sau đó chậm rãi chìm xuống.
90 Thẩm Nguy không nói tiếng nào, Triệu Vân Lan liền chậm rãi cúi đầu, đưa tay nâng cằm hắn, tươi cười trên mặt rút đi nhưng ánh mắt lại không hề lạnh lùng, chỉ mơ hồ có một chút cô đơn và bất đắc dĩ_______Y không thể nào dùng khuôn mặt giải quyết việc chung trong phòng thẩm vấn để đối diện với Thẩm Nguy được.
91 Điện thoại của Quách Trường Thành vẫn luôn báo rung, trên màn hình hiển thị một dãy số xa lạ mà kì quái, nhìn qua không phải là số di động cũng chẳng phải số của tổ chức đứng đắn nào, phần đầu là cả dãy rất nhiều số 4.
92 Câu trả lời này khiến cho Côn Luân Quân trong kí ức và Triệu Vân Lan đều yên lặng.
Đột nhiên, ngọn lửa kia có phải do Thần Nông cố ý ném xuống hay không đã không còn quan trọng nữa.
93 Thẩm Nguy không trả lời ngay mà nhìn theo phương hướng tiểu quỷ vương đang đau lòng đến rối tinh rối mù biến mất, trên mặt lộ ra nụ cười kì dị, giống như có chút hoài niệm lại giống như pha chút ngượng ngùng, cách một hồi lâu hắn mới nhẹ nhàng nói: “Thực ra ta đối với Thần Nông là kính trọng, lão so với ngươi hay so với Nữ Oa đều giống một thần minh chân chính hơn.
94 Quách Trường Thành ỉu xìu, rất giống kẻ lang thang phải ngủ cả đêm trong nhà ga xe lửa, khi cậu vào trong khoang điều khiển thì trong đầu Sở Thứ Chi chỉ biết dùng từ “một đống thù lù” để mà hình dung thôi.
95 Trời mới sáng, tiểu quỷ ở số 4 đường Quang Minh vừa tan tầm, Đại Khánh đã lo lắng nhúc nhích cái thân mình to mọng của nó chạy tới nhà Triệu Vân Lan, trước tiên nó nhảy tới cửa sổ hàng hiên, sau đó làm một động tác mãnh miêu vồ mồi bay lên không trung, chuẩn xác không lầm bắn người lên cửa nhà y, chân trước đặt trên chuông cửa.
96 Thẩm Nguy đang vùi đầu vào giáo án ngẩng nhìn Triệu Vân Lan, sau đó hắn cúi người nhặt sợi dây mảnh kia lên, ngón tay khẽ miết một cái, nó tựa như bị một ngọn lửa đốt thành tro tàn, vụn thành bột mịn rơi xuống đất.
97 “Khốn kiếp!” Chúc Hồng xoay người nhặt một hòn đá dưới đất lên, nữ xà yêu cũng không phải là em gái đáng yêu trắng mềm, lực tay rất đáng trông đợi, hơn nữa lại còn rất có năng khiếu ném đồ ổn định chính xác ngoan tuyệt vô cùng, hòn đá ầm một cái phang lên nắp sau của xe công vụ làm cho vỏ xe tróc một mảng sơn to rõ cực kì.
98 Trong điện thoại của Quách Trường Thành có tin nhắn cuối cùng mà Sở Thứ Chi gửi cho cậu, dặn cậu bất luận có chuyện gì cũng tuyệt đối không được đi tới khu biệt thự, càng phải ngăn cản người ngoài tiếp cận nơi đó.
99 Bọn người phán quan còn chưa kịp hồi phục tinh thần từ dị biến xảy ra đột ngột này thì đã thấy một ngọn roi dài uốn lượn phóng về phía Quỷ Diện như một con rắn độc, Trấn Hồn tiên cuốn chặt cổ của Quỷ Diện, chính xác vô cùng.
100 “Sẽ không xảy ra chuyện gì thật chứ?” Mắt thấy xung quanh chẳng còn một mống người, Lâm Tĩnh không biết nói chuyện với ai, đành phải lẩm bẩm một mình.