21 Số 4 đường Quang Minh không là phải động nhện tinh, cũng không phải hang bạch cốt.
Đặc biệt là vào ban ngày, cơ bản đến nửa cái bóng ma cũng tìm không thấy, tiếp người ở phòng thường trực cũng là một ông bác mặt mũi hiền lành bình thường — đương nhiên, sau này Quách Trường Thành phát hiện, vị đại gia kia cũng không phải bình thường thật, hắn vô cùng thích chạm khắc xương cốt, góc khuất của phòng thường trực thường xuyên chất đầy các thể loại xương linh tinh, bất ngờ mở cửa sổ một cái, bột phấn trắng vàng có thể bay tung khắp cả.
22 Có lẽ năm nay nhiệt độ của Long Thành lạnh xuống quá nhanh, lá cây chưa kịp úa vàng đều đã lìa cành, Triệu Vân Lan trong lòng có chút ủ ê, không có hứng thú làm bất cứ cái gì, công việc cũng không có mấy, y ngoại trừ những lúc phải theo vào mấy buổi xã giao quan trọng với thi thoảng lại thay đổi biện pháp quấy nhiễu Thẩm Nguy ra, thời gian khác đều ru rú trong nhà.
23 Rõ ràng qua chừng mấy lần tiếp xúc, Triệu Vân Lan đều cảm giác được “hảo cảm” bị đè nén của Thẩm Nguy đối với mình, cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà một khi bản thân biểu hiện ra một chút ám chỉ, Thẩm Nguy lại giống như Đường Tăng bị yêu nữ coi trọng, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng bắt đầu tứ đại giai không.
24 Cuối cùng, sau khi Thẩm Nguy lục soát từ trên xuống dưới từ góc tủ lạnh đến xó tủ bát, mới lục ra được một gói canh trứng ăn liền (1) chưa quá hạn, đây là thứ duy nhất có thể cho được vào miệng trong cái ổ chó củaTriệu Vân Lan, trừ nước với thuốc ra.
25 Thẩm Nguy chìa ra một bàn tay áp lên trán Triệu Vân Lan: “Hơi sốt rồi, cậu còn đứng mãi ở đây làm gì? Mau vào đắp chăn lại. ”
Triệu Vân Lan nghe hắn nói mới phát hiện bản thân đúng là có chút nặng đầu, choáng váng mơ hồ bị hắn đẩy vào phòng ngủ.
26 Sáng sớm thứ hai, trong văn phòng, mùi hương điểm tâm bay bay, Chúc Hồng mua từ căn tin mấy cái bánh bao, cái nào cái nấy vỏ mỏng xếp mười tám nếp bao nhân dày, hương tỏa bảy dặm, người trong mười bước đừng mong sống sót, dậy trễ đói bụng, chuẩn bị tinh thần gặm bánh bao khô với bích quy sô đa là vừa, tất cả bị mùi hương câu tới hết, cả cục trưởng Triệu thần long thấy đầu không thấy đuôi của bọn họ cũng bị dẫn lại luôn.
27 Ngày xuất phát, cho đến tận khi bọn họ ra sân bay, bản mặt Triệu Vân Lan vẫn không khác gì cái quan tài.
Khi con búp bê lớn như người thật kia được gửi tới số 4 đường Quang Minh, xuất hiện trước mắt mọi người, đến cả nhân viên chuyển phát chưa kịp chạy xa cũng nghe thấy tiếng gào rú phẫn nộ của cục trưởng Triệu.
28 Nhóm người Thẩm Nguy không hiểu đầu cua tai nheo gì bị Triệu Vân Lan lôi kéo, Lãng ca chiêu đãi ê hề thịt cá xong lại sắp xếp cho họ vào khách sạn năm sao duy nhất trong vùng.
29 Gió lớn trong lòng núi mới vừa rồi tạm ngừng lúc này lại dường như sống dậy, chỉ trong chớp mắt đã cuộn tuyết trắng trên mặt đất lên thật cao, quất vào mặt vào người y như dao sắc, trong khoảnh khắc trùm phủ lên bóng dáng cao gầy của Triệu Vân Lan, trời đất đổi sắc, ánh sáng của ngọn đèn pin yếu ớt giống như đốm lửa đom đóm lập lòe.
30 Giọng nói của Uông Chủy kì thực rất dễ nghe, nếu cô còn là người, nói không chừng có thể đi học thanh nhạc, cũng có thể tham gia mấy chương trình XX Voice các loại.
31 “Sau này, khí hậu nơi đây trở nên ngày càng khắc nghiệt,” Uông Chủy đổ thêm một chút nước vào nồi, “Người dần dần ít đi, lục tục di cư sang chỗ khác, sau này ước chừng là…ừm, tôi không nhớ rõ lắm, hình như là thời Tống Nguyên của trung nguyên thì phải, nơi này xảy ra một hồi tai họa lớn, từ đó về sau nền văn minh quần cư của nhiều dân tộc cũng bị cắt đứt, trừ một nhóm người tộc Hãn Cát nghĩ cách trốn đến một sơn động ra, những người khác nếu không phải là đã chết thì cũng đi rồi không trở về nữa.
32 “A Di Đà Phật,” Lâm Tĩnh cùng Triệu Vân Lan chặn chặt cửa, hòa thượng rởm thở hồng hộc trừng mắt nhìn đám đầu lâu khô tới tới lui lui ngoài cửa sổ, “Ta quá tuyệt vọng với cái thế giới ngay cả đầu lâu cũng biết bán manh này rồi! Đây là thứ khỉ gì thế hả?”
Triệu Vân Lan quay đầu hỏi Uông Chủy: “Cái đám cô đưa tới là gì đây? Cắn người còn chưa tính, ngay cả cô cũng cắn, chúng nó không sợ ngộ độc chất hóa học hay sao?”
Lâm Tĩnh mơ hồ cảm giác được hình như y nói lỡ miệng cái gì đó, ở một bên vụng trộm kéo kéo góc áo lãnh đạo nhà mình.
33 Cái gì?
Thần kinh Triệu Vân Lan gần như vỡ tan, lẽ ra gặp phải loại kích thích này, đừng nói là ngủ không sâu, cho dù có là say gần chết thì y cũng nên tỉnh táo lại ngay mới đúng, nhưng đầu óc lại cứ như bị một tầng sương hồ bao phủ, mi mắt nặng muốn đòi mạng.
34 Căn nhà nhỏ trên núi rất bình an vô sự, người bạn nào đó của Triệu Vân Lan sau đó cũng liên hệ với Lâm Tĩnh nói rằng phải qua ít nhất ba bốn ngày nữa mới có thể thông đường, Thẩm Nguy đơn giản bàn bạc vài câu với nhóm học sinh, mọi người nhất trí cho rằng trong tình huống không may như vậy, cho dù là trong thôn Thanh Khê còn người sống sót cũng không có tâm tình tiếp đón bọn họ tham quan, cho nên lập tức quyết đinh chờ Triệu Vân Lan trở về thì sẽ cùng về lại Long Thành.
35 “Ta đi trước, Tiểu Quách theo luôn, lão Sở chặn hậu. ” Triệu Vân Lan đi hai bước, lại nghĩ tới cái gì đó, rút trong ống quần ra một khẩu súng dự bị, hỏi Quách Trường Thành, “Có qua thi bắn không đấy?”
Quách Trường Thành xấu hổ cúi đầu: “Giám khảo nói trừ phi ông ấy chết đi rồi sống dậy, nếu không thì sẽ không cho em qua.
36 Bé rối “cáp cáp” một tiếng, nó bỗng nhiên vươn ngón tay nhọn nhọn, nhẹ nhàng chọc chọc má Triệu Vân Lan, sau đó chỉ vào vách tường cách đó không xa, lại “cáp cáp” hai tiếng nữa.
37 Hắc bào trên người Trảm Hồn Sứ giống như một màn sương mà ánh mặt trời không cách nào xuyên thủng được, lúc này ***g lộng cuộn lên thành một bức bình phong cao đến mấy mét, trong nháy mắt bao bọc hai người, ngăn cách với hết thảy những thứ bên ngoài, ánh dương cũng không ngoại lệ.
38 Triệu Vân Lan cau mày nhìn cô:“Cô không bệnh đấy chứ?”
Uông Chủy không trả lời, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, khi cô nhìn về một hướng như vậy giống như là đang ngẩn người, qua một hồi lâu mới nhẹ nhàng nói:“Khi đó tôi còn nhỏ, còn chưa đến mười bảy tuổi mà, không biết cái gì cả, vừa đơn thuần vừa ngu ngốc, mở mắt chỉ nhìn thấy việc xảy ra trước mắt, trong đầu u tối cũng chỉ nghĩ đến một con đường mà thôi.
39 Một lát sau, Trảm Hồn Sứ lại khôi phục sự bình tĩnh vốn có của mình:“Sơn Hà trùy đã ở đây đến mấy ngàn mấy vạn năm, vị cô nương kia nói Tang Tán san bằng bia đá trên đài tế hẳn đã cho rằng làm như vậy là có thể phóng xuất oan hồn bên trong nó, cũng là tính toán giải xong nút kết nơi này, không nghĩ tới…… Linh hồn không có nước mắt, động tĩnh như vậy ắt là bọn họ liều mạng hồn phi phách tán mà phát ra thét gào, trăm vạn oan hồn cùng khóc, đừng nói chúng ta không chịu nổi, mười vạn Tuyết Sơn có lẽ cũng bị chấn sụp.
40 Triệu Vân Lan không ôm chút tâm địa đồng tình mà phá vỡ hồi ức đầy sắc thái bi kịch của cô, y chà chà hai tay: “Miễn bàn mấy chuyện hỏng bét trong quá khứ này nữa, nên nói xem bây giờ làm thế nào đi?”
Trảm Hồn Sứ nhất thời trầm mặc, Uông Chủy giật giật môi, vừa muốn nói chuyện, Triệu Vân Lan liền chỉ vào cô, nói: “Không có hỏi cô, cô câm miệng.