1
Gần tết, bông tuyết li ti lả tả rơi, mọi người đang vội vã về nhà bị chặn lại giữa đường.
Trong xe phát đi phát lại đúng một bài dân ca với cái giọng run run rẩy rẩy, chẳng ai lên tiếng, bầu không khí khá là xấu hổ.
2 Mười ba năm trước, chàng thanh niên mở tiệm hoa còn chưa để chòm râu đường nào ra đường ấy, Đậu Tầm vẫn chỉ là một học sinh chuyển trường mắc căn bệnh chung của tuổi dậy thì thù hận thế giới.
3 Từ Tây Lâm lao vọt vào hành lang, nhảy lên lầu hai, đạp tung cửa sau lớp 1, chui vào từ đường đó, thuận tay chôm áo khoác đồng phục không biết của người anh em nào treo trên cửa, giũ sơ bụi đất rồi thay luôn, sau đó cuộn áo khoác của mình nhét vào cặp, ném xuống dưới bàn, một tay vén tóc, một tay tháo kính của Thái Kính đeo lên mũi – thay hình đổi dạng thành công.
4 Từ Tây Lâm là bí thư của lớp 1, còn nằm trong đội bóng rổ của trường, bình thường rất nghĩa khí, thường xuyên lợi dụng thân phận để giúp bạn bè chiếm sân bóng rổ, chỉ cần là người gã muốn, bất kể nam nữ, không ai là không thể kết bạn, gã cơ hồ là nhân vật trung tâm trong tiểu đoàn thể ba kẻ to xác ở cuối lớp, vẫn là lần đầu gặp phải sắc mặt kỳ lạ thế này.
5
Trong buổi học ngày thứ Sáu, Từ Tây Lâm và Đậu Tầm do đánh nhau sau tiết học mà cùng bị mời lên văn phòng của Thơm Bảy Dặm.
Thật sự là rất nhiều năm rồi Từ Tây Lâm chưa làm chuyện mất mặt như vậy, gã cẩn thận tự xét lại mình, cảm thấy trên việc này mình chẳng có lỗi gì hết, xét đến cùng vẫn là do Đậu Tầm quá khốn nạn.
6 Ngô Đào ban ngày ở trong lớp hay chơi với tụi Từ Tây Lâm, quan hệ không tệ lắm. Nhà hắn khá xa nên thỉnh thoảng Từ Tây Lâm sẽ mang ít thức ăn đến phòng cho hắn cải thiện cuộc sống, dần dà đều nhẵn mặt đám học sinh năng khiếu đó.
7
Ngô Đào có ân oán cá nhân với ai thì Từ Tây Lâm không thèm xen vào, nhưng lấy danh nghĩa gã thì không phải là bạn bè nữa.
Sáng thứ Hai vốn nên là Từ Tây Lâm trực nhật, gã xách một bịch trái cây một bịch đồ ăn vặt đưa cho tổ viên chia, lấy cớ nói “đồng hồ báo thức hỏng không dậy được”, lại cợt nhả xin lỗi, dỗ dành các bạn vui vẻ, đều không so đo chuyện gã làm biếng.
8
Ngô Đào kéo cờ làm da hổ, kéo giữa chừng thì phát hiện con hổ đang im lặng ngồi bên xem, lập tức xấu hổ vô cùng, cứng họng không nói được gì.
Bầu không khí trong WC hơi cương lại, mấy đứa đánh người nhìn nhau, Ngô Đào phất tay bảo bọn nó chờ, bản thân thì tiến lên bá vai Từ Tây Lâm, nhún nhường nói: “Hai ta ra ngoài nói.
9
Một bữa cơm gia đình, kể từ lúc ngồi vào bàn, Chúc Tiểu Trình liền bắt đầu trút bầu tâm sự như thường lệ.
Bà Từ thở dài thở ngắn như hát tuồng, dì Đỗ phụ trách khóc cùng, Từ Tây Lâm và Đậu Tầm đôi “thù địch” làm bộ không quen nhau này thì đều trưng bản mặt liệt như cha mẹ chết vậy.
10
Đậu Tầm là một học sinh có vấn đề thành tích xuất sắc, từng bị giáo viên mời phụ huynh không chỉ một lần.
Các giáo viên mới đầu không biết tình hình nhà hắn, thấy cái nết của đứa trẻ này, luôn hận không thể gọi cả nhà đến trường để cùng nghiên cứu vấn đề khỏe mạnh tâm lý thanh thiếu niên, sau đó biết sơ sơ rồi, hơn một nửa cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở mà mặc kệ luôn.
11 Chớp mắt, thành tích kỳ thi tháng đầu tiên tựa như sấm sét quy mô lớn, triển khai không kích liên hoàn đối với tụi học sinh, tập kích dài đến cả ngày.
12
Từ đó về sau, Đậu Tầm mỗi ngày đều chờ Từ Tây Lâm đi học.
Quần chúng cả lớp trước sau giật mình hai lần.
Lần thứ nhất là từ sau kỳ thi tháng, vị trí “Trạng nguyên” mà Hoàng đế lớp họ thay phiên làm liền trở thành lãnh địa cá nhân của con trâu nào đó, bất kể thi lớn thi bé, trâu ta luôn một thớt rẽ bụi, bóng lưng thôi khỏi cần phải nói – đến móng còn chẳng thấy nữa là.
13
Đậu Tầm ghét trường học.
Bất luận là tiến độ giảng dạy khiến người ta cảm thấy lãng phí cuộc đời trên lớp, hay bọn ngu xuẩn cùng tuổi chẳng cách nào trao đổi xung quanh, đều khiến hắn không lưu luyến cũng chẳng chờ mong gì vào cuộc sống học đường.
14 Trịnh tiên sinh tự xưng là ba Từ Tây Lâm sau đó loanh quanh trước cửa trường Lục Trung vài lần, nhưng bên cạnh Từ Tây Lâm lần nào cũng tụm năm tụm bảy đi theo cả một đội bóng rổ, đi ngang qua mà làm như không thấy ông ta, Trịnh tiên sinh căn bản chẳng tìm được cơ hội nói chuyện.
15
Từ Tây Lâm mua một bịch cá khô ép miếng trong siêu thị của trường treo lên xà đơn, chống hai tay nhảy lên ngồi, hỏi: “Mày tới văn phòng Thơm Bảy Dặm làm gì vậy?”
Đậu Tầm do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra quyết định vớ vẩn của mình.
16
Người rút được tiểu vương bịt mắt lại, chỉ đại một hướng nói: “Hai bích và năm bích. ”
Từ Tây Lâm trợn mắt, dự cảm không tốt lắm: “Tao là hai bích.
17 Mặc dù đêm hôm trước quậy điên cuồng, nhưng Đậu Tầm vẫn dậy sớm do sự thúc giục của đồng hồ sinh học. Thể xác đã dậy, song ba hồn bảy vía còn treo trên thất khiếu, lơ lửng bay xuống lầu, gặp ngay một trận càm ràm của bà Từ.
18 Phòng đọc sách của phu nhân Từ Tiến gọn gàng sạch sẽ đến gần như nghiêm túc, không hợp lắm với tính tình ưa nói chuyện lung tung. Tất cả văn kiện và tài liệu bằng giấy từng dùng, bà đều phân loại cất đi, sách với các loại điển tịch luật học chỉnh tề trên giá sách, cách sắp xếp hơi có vẻ như bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
19
Một tuần sau, Đậu Tầm như mong muốn của giáo viên và phụ huynh, ngoan ngoãn chuẩn bị cho cuộc thi, đến địa điểm thi đại học năm nay.
Lục Trung là một điểm thi đại học, cả trường nghỉ sớm nửa ngày.
20
Đối với Từ Tây Lâm mà nói, thay đổi lớn nhất trong sinh hoạt chính là, sáng sớm đột nhiên không còn ai chờ gã đi học nữa.
Kỳ thực buổi sáng trên đường hai người rất ít nói chuyện, bởi vì trò Đậu Tầm là đảng dậy sớm mất hết tính người, Từ Tây Lâm ngày nào cũng gật gà gật gù theo sau hắn mà bay tới trường.